Ngữ khí An Tiêu Dao cảm khái, đại loại có một loại đáng thương, Hạ Thanh quả thực khinh bỉ anh, đây là kiếm tìm sự đồng tình hay sao?
Một người đàn ông ở đây kiếm tìm đồng tình, thực sự coi được không?
Quá không biết xấu hổ.
Cô không tin An Tiêu Dao có loại ý nghĩ gì này đâu. Anh là người túc trí đa mưu nhất Vương bài, làm việc cũng rất cẩn thận, chưa bao giờ làm việc mà không nắm chặt. Sao lại có thể để vợ cùng con của chính mình có nguy hiểm chứ.
Này là chuyện không thể nào.
Anh nói như vậy, đơn giản chính là khổ nhục kế.
"Một điểm lòng trắc ẩn em cũng không có? Em không phải là phụ nữ sao?" An Tiêu Dao thấy cô không có phản ứng, hỏi ngược lại một câu, Hạ Thanh dở khóc dở cười, đá anh một cái, "Anh có bị bệnh thần kinh không, ác nhân cáo trạng trước, anh sao cso thể có loại danh hiệu này, sống thoát khổ một người.”
"Nếu em không muốn gả cho anh, anh thật rất khổ sở."
"Gả cho anh chính là tôi mới khổ sở." Hạ Thanh nói một câu, An Tiêu Dao cười, đột nhiên nghiêm túc nói, "Hạ Thanh, anh nói thực sự, gả cho anh đi, mặc dù anh không biết em đối với anh có chỗ nào không hài lòng, nhưng anh có thể nhận ra, không phải em không có cảm giác gì đối với anh. Đã như vậy, vì sao không muốn thử một lần? Nếu như em cảm thấy anh không thể cho em cảm giác an toàn, vậy chúng tôi kết hôn đi, những gì của anh cũng là của em, như vậy em có bằng lòng hay không?"
Hạ Thanh cúi đầu nhìn anh, trong mắt An Tiêu Dao đựng đầy hy vọng, ôn nhu say lòng người.
Thiếu chút nữa cô liền hiểu lầm.
Thiếu chút nữa, cô liền xúc động nói một câu đồng ý.
Nhưng mà, lý trí trở về, cô biết, việc này là không thể nào.
Hôn nhân, không phải thử một lần là có thể thử, cũng không phải có thể cho cảm giác an toàn gì đó, cô cũng không biết vì sao cô không thể đáp ứng An Tiêu Dao, có lẽ cô muốn chính mình tìm nguyên nhân, có lẽ, chính cô cũng không rõ ràng lắm.
"Em thực sự khiến anh khó hiểu. Nói kết hôn em cũng không muốn, đáp ứng cùng anh ở một chỗ cũng không muốn, anh hôn em em cũng không bài xích, dự đoán cùng anh lên giường em cũng không phản đối, vậy sao em lại không đồng ý chứ?" An Tiêu Dao không hiểu.
Hạ Thanh chính mình hỏng bét, "Tôi cũng không biết vì sao, nói chung, chúng tôi không có khả năng."
An Tiêu Dao nghiêm túc nhìn cô, "Chúng tôi thử trước đi, nói không chừng sau đó em sẽ lập tức đồng ý gả cho anh."
Hạ Thanh thiếu chút nữa phun nước ngọt đang uống vào mặt anh. Có thể nói những lời này chững chạc đàng hoàng, chính nhân quân tử, trừ An Tiêu Dao ra, sợ rằng không có người thứ hai. Nói xong thậm chí mặt anh còn bình tĩnh như vậy, yên lặng như vậy.
Da mặt này, so với tường thành còn dày hơn.
Cô phục.
"Suy nghĩ thế nào?"
"Anh câm miệng đi." Hạ Thanh cười mắng, "Anh còn tưởng thật? Đó là câu nói đùa tôi nói cùng Thất Thất thôi, anh không cần phải ghi nhớ như vậy."
"Anh không nói đùa, anh nghiêm túc đấy."
"..." Hạ Thanh không nói gì với anh nữa, cũng không biết nên nói cái gì.
"Cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi sẽ kết hôn." An Tiêu Dao giải quyết dứt khoát.
"Ai đồng ý quyết định như vậy với anh đâu, anh muốn lấy vợ, tùy tiện tìm một người đi. Đừng tới tìm tôi."
"Anh chỉ muốn tìm em." An Tiêu Dao nói, sai lệch nghiêng đầu, "Em không đáp ứng anh, anh liền tìm biện pháp, trong lúc nóng nảy, trực tiếp đến hệ thống thông tin sửa tư liệu của em, thân phận của em sẽ đi kèm tên của anh, thủ tục cũng thành, rất đơn giản."
Hạ Thanh mục trừng khẩu ngốc, "Anh có thể vô sỉ như vậy sao?"
"Đương nhiên có thể, em cứ nghĩ xem muốn kiểu hôn lễ như nào đi. Chỉ cần em muốn, anh tuyệt đối làm được, chắc chắn anh sẽ là một người chồng tôim tòng tứ đức."
Hạ Thanh, "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...