Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Hạ Thanh hơi nhắm mắt lại, gió nhẹ thổi qua, hơi thở của anh hòa quện cùng hơi thở của cô, vô cùng thân thiết lại triền miên, trái tim Hạ Thanh nhảy loạn xạ, đột nhiên có một cảm giác hoảng loạn, môi An Tiêu Dao áp ở trên môi cô ôn nhu trằn trọc, lưỡi cạy mở môi cô ra, công thành đoạt đất.

Hạ Thanh hơi kháng nghị một chút, vốn là muốn muốn ngăn cản anh hôn, vốn để tay ở giữa lồng ngực anh, lại đặt lên trên cổ anh, An Tiêu Dao hơi ngẩn ra, càng nhiệt tình hôn cô, mỗi lần bất kể là thăm dò, vẫn có ý, Hạ Thanh luôn luôn trốn, duy nhất một lần chủ động hôn, cũng bất quá là chuồn chuồn lướt nước, lúc này mới tính là nụ hôn chân chính tâm đầu ý hợp đầu tiên của bọn họ.

Có sự đáp lại của cô cộng với khát vọng của anh hợp thành nụ hôn đẹp nhất giữa nam nữ.

Tiếng nước róc rách, Hạ Thanh hơi mở mắt ra, khóe mắt xẹt qua một mảnh đầy sao, đẹp không sao tả được, những ngôi sao nho nhỏ ở phía sau lưng An Tiêu Dao, tạo thành bố cảnh hết sức xinh đẹp, cô có chút say mê, cảm thấy thật lãng mạn.

Hô hấp giao hòa, hơi thở nóng rực quấn quanh ở giữa hai người, Hạ Thanh nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, trong lòng khẽ động, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh, đầu ngón tay ôn nhu, ma sát trán của anh, giống như một mảnh nhu tình, đem anh bao phủ.

An Tiêu Dao đột nhiên cảm thấy, hôn thế nào cũng không đủ.

Không đủ thân mật, thế nào cũng không đủ thân thiết, bọn họ hẳn là phải hợp thành một thể.


Tay anh luồn vào trong y phục của cô, nhấc áo sơ mi của cô lên nhìn thấy da thịt nhẵn nhụi, Hạ Thanh quanh năm rèn đúc, phía dưới lớp y phục là làn da trắng nõn nhẵn nhụi lại bóng loáng, có nhiều co giãn, cảm xúc vô cùng tốt. An Tiêu Dao có chút mê mẩn, tay vuốt ve từ ngang hông cô, rồi chậm rãi đi lên, đặt lên chỗ mềm mại nhất của cô.

Một trận điện giật toàn thân, tê dại từ lòng bàn chân đến bao phủ cả người. Đột nhiên cô phục hồi lại tinh thần, nhưng lại không ngăn trở, bọn họ phải tại đây rừng núi hoang vắng này làm cái việc này sao, lại nói, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

Lúc hai môi rời khỏi nhau, hai người cũng hít thở rất lợi hại.

Đặc biệt là Hạ Thanh, chính cô cũng không hiểu rõ, vì sao khẩn trương với sợ hãi như vậy.  Cô sẽ không cho phép An Tiêu Dao gần gũi nữa, thậm chí không dám đối diện ánh mắt của anh, ban đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập đây đó, đan chéo cùng một chỗ, không phân rõ được là tiếng tim đập của ai, tốc độ nhanh như vậy.

Bóng đêm mơ màng.

An Tiêu Dao nhìn qua thấy thân thể cô có chút hồng hào, trên môi lưu lại nhiệt độ của hai người, thoạt nhìn cực kỳ mê người.


Cô là của anh.

Có một khắc anh tin tưởng vững chắc, cô chính là người của anh.

Kiếp này cũng sẽ không thay đổi.

"Xanh, em xem, em cũng không bài xích anh..." An Tiêu Dao nói, thanh âm mang theo vài phần mê hoặc, "Nếu đổi lại là một người khác hành động như vậy đối với em, chẳng lẽ em sẽ không rút súng ở hông ra bắn chết người đó sao?"

Trong đầu Hạ Thanh hiện lên hình ảnh người khác hôn cô, da gà nổi khắp toàn thân.

"Cút ngay, đừng nói nữa." Hạ Thanh lấy tay đẩy anh ra, trong lúc nhất thời, hai người cũng không nói lời nào. Ánh mắt cô nhìn hồ nước cách đó không xa đến phát ngốc, trong lòng xẹt qua từng đợt không thoải mái.

Cô cực ít phải trả qua loại cảm xúc bị đè nén này.

Hạ Thanh bực bội cực kỳ, An Tiêu Dao lại là phong khinh vân đạm, một bộ thần khí nơi tay, giang hồ bình tĩnh cùng định liệu trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui