Hắn nói xong, đang muốn nổ súng, đột nhiên trong địa loa phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, toàn bộ địa lao như bị lắc lư, An Tiêu Dao cấp tốc ôm Hạ Thanh vào trong ngực, người đàn ông thu hồi súng, vội vã đi ra ngoài, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Bên ngoài ầm ỹ, tiếp đó là những tiếng súng, An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cuối cùng cũng đã tới, với một chân bất tiện, lại ôm chặt Hạ Hạ Thanh, kéo cô trốn vào một góc, tránh cho đạn lạc làm bị thương.
Tiếng súng làm thức tỉnh Hạ Hạ Thanh, cô mở mắt ra, nắm chặt lấy tay áo của anh, An Tiêu Dao thương xót cười, “không có việc gì, anh sẽ che chở cho em, đám hỗn đản kia, sẽ không làm em bị thương nữa.”
“Anh…mắt nhìn thấy rồi?”
An Tiêu Dao nói, “Còn một chút mơ hồ, có chút không thích ứng, qua việc này thì tốt rồi.”
“Anh thật nhếch nhác.” Hạ Thanh suy yếu cười, lại ho khan, sờ sờ mặt anh, không nói gì thêm nữa.
“Hắn ôm lấy cô, ủ ấm toàn thân cô.
Tiếng súng càng phát ra dày đặc, có hai tên đặc công Mỹ xông tới, cường ngạnh kéo An Tiêu Dao đi, Hạ Thanh không còn trong phạm vi suy nghĩ của bọn chúng, An Tiêu Dao đột nhiên khom người, nắm lấy cánh tay của một đặc công, nằm trên mặt đất, không bị thương ở chân anh sẽ cho hắn biết tay, trở tay hắn muốn nổ súng, họng súng chỉ hướng gã đặc công khác, An Tiêu Dao đoạt súng của hắn, chĩa về phía hắn.
Khẩu súng cùng đạn dược được hắn lấy được, Hạ Thanh nhìn sự việc này liền biết không có biện pháp nổ súng.
Đột nhiên có người hướng nhà tù chạy tới, An Tiêu Dao hướng họng súng về phía đó, chỉ cần không phải là người của hắn, nhất định phải chết, hai bóng dáng đập vào mắt hắn, là Hạ THần Hi cùng Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất vừa nhìn thấy bộ dáng của Hạ Thanh, giật mình đứng yên tại chỗ, hối hận cùng đau lòng, đồng thời xông tới,
“Chị?”
“Thanh…” Hạ Thần Hi đau lòng, “Tiểu nha đầu này, quá không cẩn thận, em xem hủy khuôn mặt này, ai còn muốn em nữa.”
Hạ Thanh cười, Hạ Thần Hi cuống quýt ôm lấy cô, Cố Thất Thất cắn răng, thanh âm mang theo nghẹn ngào, “Thanh, xin lỗi.”
Hạ Thanh cũng không nhìn cô, Cố Thất Thất cắn răng, hỏi An Tiêu Dao, “Có thể đi sao?”
An Tiêu Dao chậm rãi nói, “Không có việc gì, chịu đựng được, bọn họ đâu?”
“Trốn mất” Cố Thất Thất nói, “Bọn họ có khả năng muốn cho nổ chỗ này, Lục Trăn ở bên ngoài, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
Hạ Thần Hi cùng Cố Thất Thất hộ tống bọn họ ra, hành lang ngổn ngang không ít người, có cả đực công của vương bài, cũng có cả đặc công nước Mỹ, không thấy được người đàn ông kia, An Tiêu Dao nói,”Tim hắn cho tôi, tôi muốn hắn sống.”
“Trước tiên không vội báo thù, đi trước, một khi bọn họ rời khỏi đây, nhất định sẽ đặt kíp nổ.” Hạ Thần Hi nói, một tiếng nổ vang lên, Lục Trăn ngăn cản bọn họ tấn công bằng hảo lực, bởi vì địa hình, không có nhiều người tới.
Chỉ có Cố Thất Thất, Hạ Thần Hi, Lục Trăn, cùng Long Tứ.
Một đường chém giết, Lục Trăn cùng Long Tứ chia ra, liều mạng đi ra ngoài, bọn họ tạo ra một lỗi đi, trực tiếp đi theo đường ông, còn chưa đi ra liên nghe thấy phía sau có tiếng nổ mạng, lửa theo đường ống qua đây, theo phía sau bọn họ.
Lửa bốc lên trong nháy mắt, Cố Thất Thất đem Hạ Thanh, bị lực của tiếng nổ bắn xa.
Tiếng nổ mạnh, còi báo động vang lên, Mục Vân Sinh đã sớm tiếp ứng, lập tức đem bọn họ đưa lên xe, cuối cùng bạo tạc giai đoạn, bọn họ vận khí tốt, miễn cướng tránh thoát, chỉ là Cố Thất Thất bị thương một chút.
Toàn bộ phía sau, là một cảnh mơ hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...