Editor: lãnh lãnh
Beta: thanh huyền
Bé đem Tiêu Tề đuổi đi Mexico quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu Tiêu Tề tiếp tục ở lại thành phố S, thật không biết lại xảy ra chuyện gì , bây giờ vừa lúc, Tiêu Tề đi rồi, đến nỗi mẹ bé có phải Chồn Đen hay không.
Bé không quan tâm, là Chồn Đen thì thế nào, cũng là mẹ ruột của bé .
Hạ Thiên đẩy cửa tiến vào, Hạ Thần Hi nhìn qua, mở tay ôm ấp, Hạ bảo bối bò lên trên giường bệnh, nhào tới trong ngực mẹ, một loại tình cảm tràn ngập ở trong lòng Hạ Thần Hi .
Cô cả đời này, giống như mất đi so với lấy được nhiều.
Cho nên, luôn luôn tiếc nuối, luôn luôn rất quý trọng những gì mình nắm giữ trong tay.
"Mẹ lo lắng cho con chết đi được." Hạ Thần Hi hôn một cái hai má Hạ bảo bối , lại xoa xoa, thật là thoải mái, làn da đứa nhỏ thật tốt, lại mịn lại mềm, "Không có việc gì là được, không có việc gì là được."
Hạ bảo bối cười híp mắt, bé có cha mẹ mạnh mẽ như thế , sao có thể có chuyện gì được.
Đường Bạch Dạ ở một bên nhìn mẹ con bọn họ thân mật như vậy , có cảm giác như bị vứt bỏ .
"Hạ Thần Hi, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tôi muốn cùng Hạ Thiên làm giám định ADN." Cô đã quên chuyện ở bến tàu, anh cũng không hỏi được cái gì, không quan hệ, chuyện của Hạ bảo bối , anh một bước cũng không nhường.
Hạ Thần Hi tính tình cổ quái, đầu óc xoay chuyển đặc biệt mau, cô nói, "Tôi không phản đối, tôi giáo dục bảo bối từ nhỏ, chuyện của mình muốn chính mình quyết định, đây là chuyện giữa anh cùng bảo bối, chỉ cần bảo bối đồng ý, tùy tiện hai người."
Hạ bảo bối trong lòng oán thầm, mẹ a, người quá giả dối .
Đã đem cha đá cho bé.
Bé không nên cùng cha giao tiếp .
Đường Bạch Dạ giống như cũng không ngờ Hạ Thần Hi sảng khoái như vậy, ngẩn người, chờ Hạ Thiên cự tuyệt , Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng biết mẹ con người này rốt cuộc rất ăn ý, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi...
Đột nhiên, anh lộ ra vẻ mặt rất ủy khuất .
Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi nhìn nhau, Đường Bạch Dạ lộ ra vẻ mặt ủy khuất , trừ phi thiên hạ đại loạn.
Tuyệt đối có lừa gạt.
Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối vô cùng cảnh giác nhìn anh.
Đường Bạch Dạ nói, "Thần Hi, Hạ bảo bối, tôi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến bến tàu cứu người, bị Trương Phi Hổ đánh thương, lại bị người ẩu đả, tôi cả đời này, chưa từng bị ma-cà-bông nhục nhã."
"Các người cho là nếu không phải tôi đây cam tâm tình nguyện có thể có người đánh tôi sao?"
"Trương Phi Hổ nghĩ nhục nhã tôi, chậm rãi dằn vặt tôi, cho nên bắn trúng vai tôi, không bắn trúng trái tim, nếu là anh ta bắn trúng, đạn bắn trúng trái tim của tôi, tôi liền chết."
"Bảo bối, chú là vì cháu mà chết.”
"Thần Hi, tôi là vì cứu đứa nhỏ, mới có thể đánh không đánh trả, thiếu chút nữa không có mạng, chẳng lẽ, tôi ngay cả quyền muốn biết sự thật cũng không có sao?"
"Các người tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy ."
"Huống chi, tôi đem mẹ con các người an toàn trở về, các người tại sao có thể nhẫn tâm đối xử với ân nhân cứu mạng hai người như vậy ."
Đường Bạch Dạ nói xong ủy khuất đến cực điểm, bi thương khổ sở, chỉ thiếu chút nữa rơi lệ đi, vẻ mặt kia muốn nhiều thê thảm thì có nhiều thê thảm, muốn nhiều ủy khuất sẽ có nhiều ủy khuất, như là muốn toàn thế giới xin lỗi anh.
Hạ Thần Hi vẻ mặt quấn quýt, Đường tổng, anh đột nhiên đi đường bi tình tuyến (ý là nhắc tới tình cảm), thực sự là làm người khác không quen a .
Hạ bảo bối thầm nghĩ, cha, cha thật không biết xấu hổ, loại phương pháp cũng có thể dùng, khinh bỉ người, khinh bỉ người, thật sâu khinh bỉ người.
"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ một tiếng Thần Hi làm cho trời đất luân chuyển, làm cho nhu tình muôn vàn, Hạ Thần Hi nổi da gà , run lên, dự đoán có thể rớt xuống đầy đất một trận da gà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...