Tiểu Trăn, cậu đừng bi quan như thế, y học hiện đại tiến triển từng ngày, sẽ tìm được biện pháp cứu cậu, tôi không tin không có biện pháp nào.” Nolan thương tâm qua đi, tỉnh táo lại, “Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót.”
Nolan bừng tỉnh đại ngộ, “Hạ Phong ông ta...”
“Ông ta đã chết.” Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Không sai, ông ta đích thực trái lại có thể cứu tôi, đáng tiếc, tôi không thèm.”
“Lục Trăn, cậu!” Nolan hô hấp dồn đập, giận dữ công tâm, tiểu hỗn đản này tại sao có thể ích kỷ như thế, anh lại nghĩ đến, nghiêm ngặt đi lên nói, Hạ Phong cũng không phải Lục Trăn giết, ông ta rút dưỡng khí cùng Lục Trăn đồng quy vu tận.
“Hiện tại nói cũng chẳng ích gì.” Lục Trăn rất yên lặng, đột nhiên cười, lại là Lục ca ca yêu nghiệt tươi cười, “Tiểu sinh cũng muốn thông, đã chỉ còn lại một chút thời gian như thế, không như thống thống khoái khoái, sống đến một giây đồng hồ cuối cùng, cũng không uổng tôi kiếp sau đi một lần.”
Người ở chân chính đối mặt thời gian tử vong, ý nghĩ mới là chân thật nhất.
Anh ta không muốn Nolan hận anh ta.
Anh ta chỉ nghĩ Nolan yêu anh ta.
Tay Nolan đột nhiên, ôm anh ta vào trong ngực, cánh tay dùng sức, ôm có chút đau đớn, “Vì sao không sớm chút nói cho tôi biết?”
“Tôi luyến tiếc a.” Lục Trăn cười khẽ, nhiệt khí ở bên tai anh ta, tiết lộ cảm tình chính mình ẩn sâu, anh ta yêu Nolan, không thể so Nolan yêu anh ta ít, chỉ là cũng không phải phong cách Nolan mong muốn. Một câu luyến tiếc, nói xong xót xa trong lòng, ôm chặt hơn.
Dường như, ngày mai chính là ngày diệt vong, đây là việc duy nhất bọn họ có thể làm, tương hỗ cảm thấy an ủi cùng ôm.
Bóng đêm hắc ám, lúc này trong tâm Nolan, chìm đắm như vực sâu lạnh lẽo, trời xanh thực sự là tàn nhẫn, thật vất vả, tìm được người yêu của anh, anh lại muốn dời đi, có phải kiếp này đã định trước bọn họ có duyên không phận hay không?
“Tôi không tiếp thụ số mệnh như vậy!” Nolan lãnh khốc nói, “Tiểu Trăn, đừng đẩy tôi ra nữa có được không, tôi muốn cùng cậu, đi tới phút cuối cùng, kiên trì đến phút cuối cùng, tôi không tin, ông trời cứ tàn nhẫn như vậy, thực sự cướp đi cậu.”
“Tốt!” Lục Trăn hứa hẹn, “Tôi thề, cứ một lần như vậy, sau này, tôi sẽ không buông tay anh ra.”
Người nghĩ thông suốt, tâm tình cũng rộng rãi.
Nửa cuộc đời này Lục Trăn chưa từng làm những việc trái lương tâm, anh ta xưa nay là tùy tâm tuỳ ý, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Rõ ràng không muốn rời khỏi anh ta, vậy không muốn lại khó xử chính mình.
Khó xử Nolan.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng thụ tội đủ rồi.
Thời gian còn lại, yêu Nolan thật tốt đi, cho anh ta kí ức đẹp nhất.
“Cứ sống một đời như vậy, với anh mà nói, chẳng sợ giờ khắc này chết đi, đây cũng là một đời của anh.” Nolan vuốt ve tóc ngắn của anh ta, khẽ nói, “Tiểu Trăn, tôi hiện tại rất hạnh phúc.”
Lục Trăn thiếu chút nữa rơi lệ.
Đột nhiên anh ta đẩy vai Nolan, anh ta lùi lại một chút, giữ gáy của anh ta kéo hướng chính mình, môi ấm áp, hôn lên môi Nolan. Nolan chậm một giây đồng hồ, kịp phản ứng, ôm anh ta dùng lực hôn trả lại.
Đầu lưỡi không ngừng truy đuổi, tìm kiếm, bá đạo chiếm hữu thuộc về mình vô cùng thân thiết vô cùng ấm áp. Hơi thở, tất cả đều là khí tức, lưỡi Lục Trăn tràn ngập dục vọng quấn quít lấy lưỡi của anh, lui lại, triền miên, kỹ xảo gần như tàn khốc đùa.
Nolan cũng không tỏ ra yếu kém, một tay vỗ về phía sau lưng của anh ta, kịch liệt với lưỡi anh ta chơi đùa, đánh chính diện, hôn sâu cuồng dã làm cho người khác mắt hoa, toàn bộ bóng đêm lạnh lẽo cũng trở nên nóng hổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...