“Sớm như vậy đã tới thăm dò địa hình, bọn họ cũng quá cẩn thận rồi.” Tiểu Tuyết thấy bọn họ toàn bộ đều là tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vào quán cà phê, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, cha cô không tín nhiệm các cô, đúng như các cô cũng không tin tưởng chính cha đẻ của mình vậy.
“Cẩn thận chạy được năm vạn thuyền.” An Tiêu Dao kiểm tra camera giám sát khác trong đại lâu, tránh cho cá lọt lưới, rất hiển nhiên, bọn họ có người ở trong quán cà phê giám sát, bọn họ đang kiểm tra, tên kia thoạt nhìn hơi chút giống đặc công kiểm tra công cụ liên lạc bình thường.
Theo bọn họ nói chuyện, Long Tứ chờ người biết, tổng cộng xuất động hai đội nhân mã, trong đó một đội ở phía trên đối diện tòa nhà giám sát, so với lần đầu tiên gặp mặt Hạ Thần Hi, Hạ Phong hiển nhiên đã hạ thấp cảnh giới.
Lục Trăn vẫn ngồi ở phòng giám sát, lại không nhìn hình ảnh, thỉnh thoảng nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, các cô hẹn mười hai giờ gặp mặt, bây giờ mới mười giờ, thời gian còn chưa tới, Lục Trăn nhìn có vẻ rất bình tĩnh, ngoại trừ việc nhìn đồng hồ đeo tay quá nhiều lần.
Có lẽ, thoạt nhìn anh cũng rất tỉnh táo.
Tới mười giờ rưỡi, Hạ Thần Hi cùng Tiểu Tuyết theo địa dạo dưới đất đi, cải trang vòng qua tòa cao ốc này, cùng Hạ Thanh tập hợp, Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh đang ở một chỗ, Hạ Thần Hi cảm thấy không ổn, có lẽ sẽ để cha cô càng cảnh giác.
Hạ Thanh không sao cả, “Chị, ông ta nhất định biết em cùng Thất Thất như hình với bóng, Thất Thất đi cũng không có gì quan trọng, nếu không đi, sợ rằng ông ta càng sinh nghi.”
Tiểu Tuyết cũng đồng ý với ý kiến của Hạ Thanh, cha cô thần thông quảng đại như vậy, nhất định cũng nghĩ tới tình huống phát sinh như vậy. Sau khi mấy người thống nhất, họ cùng đi tới quán cà phê, lúc đến quán cà phê, thời gian đã là mười một giờ rưỡi.
Cố Thất Thất một người ngồi một mình ở góc xa xôi, thuận tiện theo trên giá sách cầm lấy một quyển sách đến xem, 3 chị em Hạ gia chờ Hạ Phong, ba người như không có việc gì trò chuyện việc nhà, Cố Thất Thất đọc sách, tất cả cũng rất ôn hòa.
An Tiêu Dao không có xuất động một người.
Bởi vì anh biết tổ giám thị của Hạ Phong ở nơi nào, anh đương nhiên cũng có thể tránh sự giám thị của bọn họ, tạm thời sẽ không phái người hành động thiếu suy nghĩ, nhưng thủ hạ của Morgan là một đội đặc công tinh anh, đã sớm tùy thời đợi mệnh, nội trong ba phút có thể cấp tốc vây quanh quán cà phê.
Nhưng quán cà phê cũng không phải là chỗ chế trụ Hạ Phong tốt nhất của bọn họ.
Vừa qua mười hai giờ, Hạ Phong tới.
Lục Trăn theo camera giám sát nhìn thấy Hạ Phong xuất hiện, đột nhiên đứng lên, toàn thân căng lợi hại, trên trán gân xanh nổi lên, hai tay nắm lấy góc bàn chặt chẽ, hai tròng mắt là sát khí dữ tợn.
Đầu óc anh hiện lên lúc này là hình ảnh khuôn mặt Hạ Phong lúc tiêm virus vào người anh.
Mơ hồ lại ác độc.
An Tiêu Dao một tay bám trên bờ vai anh, trầm giọng nói, “Lục Trăn, bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ thực hiện được mong muốn của cậu.”
Lục Trăn hít sâu, đúng vậy, anh phải bình tĩnh.
“Cha!” Tiểu Tuyết đứng lên, nhẹ nhàng hô một tiếng, trong đầu xẹt qua một ít hình ảnh mơ hồ, tất cả đều có liên quan với ông. Tất cả đều là hình ảnh ôn nhu cùng ấm áp của cô cùng cha mình.
Ở trong mắt cô, cha mình hiền lành, cũng cơ trí, là thần tượng hồi bé của cô.
Bởi vì cha đã dạy cho cô rất nhiều thứ, tất cả tri thức của cô cũng là được thừa hưởng từ cha mình.
“Tiểu Tuyết!” Hạ Phong kích động nắm tay Tiểu Tuyết, mắt phiếm hồng, “Con còn sống, con còn sống, thực sự là cảm tạ trời đất, cha vẫn luôn không dám tin lời của Thần Hi, cha cho rằng Thần Hi chỉ là đang an ủi cha, không ngờ, con thực sự còn sống.”
“Đúng vậy, cha, con còn sống.” Tiểu Tuyết mỉm cười, dắt tay Hạ Phong ngồi xuống, trong lòng dâng lên kích động vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...