"Câm miệng!" Đường Bạch Dạ giận, âm âm u u hỏi, "Cậu nghĩ muốn bị tôi điều đi Trung Đông sao?"
Lâm Nhiên một tư thế câm miệng.
Đường Bạch Dạ tiết mục Hạ bảo bối, anh rất thích đứa nhỏ này, chẳng sợ biết đứa nhỏ không phải là của mình, anh cũng rất thích, rất muốn cùng bé thân thiết, đây là có rất ít cảm xúc.
Anh Đường Bạch Dạ là ai, người qua đường chết cũng sẽ không liếc mắt nhìn, sao có thể đối một đứa nhỏ thương yêu như vậy.
Chẳng lẽ thật có quan hệ huyết thống.
Rất nhiều người đã nói, bọn họ là cha con, anh không để ý, có lẽ là quán tính nhận thức.
Nhưng Lâm Nhiên nói như vậy, Đường Bạch Dạ không thể không nghiêm túc nhìn Hạ bảo bối, càng xem càng cảm thấy, đứa nhỏ này thực sự cùng anh nhìn rất giống, anh nhỏ đi, trên mặt ít lãnh lệ, nhiều hơn chút mềm mại, liền là bộ dáng của Hạ bảo bối đi.
Lâm Nhiên giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Nếu thật là con của cậu, cậu nhưng không biết, cậu xem đứa nhỏ này đáng yêu như vậy. Nhìn thật tốt, vừa nhìn chính là thông minh, vô duyên vô cớ giúp cậu lôi kéo lớn như vậy, cậu làm cha có sẵn tiện nghi, thực sự là con cậu.”
"Bạch Dạ, tôi xem cậu rất thích đứa nhỏ này, cũng không quan tâm có phải cậu sinh hay không."
"Tại sao không hỏi Hạ Thần Hi, chuyện này, chỉ có cô ấy có thể cho cậu một đáp án."
Đường Bạch Dạ trầm tư, anh làm sao không biết, chuyện này chỉ có Hạ Thần Hi có thể cho anh đáp án.
Nhưng mà, có thể sao?
Hạ Thần Hi, rốt cuộc là ai?
Nhà cũ Đường gia.
Đường Thành Nam hôm nay xuất viện, bị chó Tây Tạng cắn bị thương, chừng mười ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện, Đường Thành Nam nín một bụng khí, muốn trút giận cũng không biết hướng trên người ai trút giận, vô cùng bị đè nén.
Vì chuyện này, trì hoãn công việc của anh, không thể đúng lúc tiền nhiệm châu báu Đường thị tổng giám đốc, Đường Bạch Dạ để một danh thâm niên hiểu rõ CEO đảm nhiệm, Đường lão bởi vậy sự, cực kỳ nổi giận, răn dạy Đường Bạch Dạ, cũng răn dạy Đường Thành Nam.
"Thực sự là vô liêm sỉ!" Đường lão bởi vậy, đã nổi giận, hơn nữa Đường Bạch Dạ nhạ sự tình, nhìn thấy Đường Thành Nam càng tức giận, ánh mắt sắc bén đảo qua anh, như muốn đem anh diệt.
Đường Thành Nam cũng rất ủy khuất, "Ba, này cũng không phải ta nguyện ý , đây là ngoài ý muốn có được không?"
Đường Nhất Phong nói, "Anh hai, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, anh còn chưa có nói với chúng ta rõ ràng."
Nhớ tới chuyện này, Đường Thành Nam trong lòng sẽ không thoải mái, "Lại nói tiếp các cậu cũng không tin, tôi gặp được một tiểu hài tử cùng Đường Bạch Dạ nhìn rất giống, không phải là nhiều nhìn mấy lần, kết quả đã cho tôi là người xấu, vậy mà thả chó Tây Tạng cắn ta."
Chân mày Đường lão trầm xuống, "Có ý gì?"
Đường Thành Nam đem chuyện nói một lần, "Lại nói tiếp, đứa bé kia cùng Đường Bạch Dạ đáng ghét như nhau."
"Nhìn rất giống anh cả?" Đường Nhất Phong kinh ngạc.
Lại nói tiếp, thực sự là vô cùng khéo, phòng khách chiếu chính là tiết mục, là mới vừa Đường lão nhìn tiết mục động vật di chuyển, bây giờ chính là tiết mcuj nhi đồng đọc sách, Đường Thành Nam mắt thoáng nhìn đã nhìn thấy Hạ bảo bối kia phấn nộn ưu nhã.
"Cha, chính là nó, chính là nó..." Đường Thành Nam chỉ vào hình ảnh Hạ bảo bối, "Cậu xem, nó và Đường Bạch Dạ giống hay không."
Đường lão xem hình ảnh ti vi, ánh mắt trầm xuống, Đường Nhất Phong vô ý thức nói, "Không giống a."
"Đường Bạch Dạ là người lớn, nó là đứa nhỏ, đương nhiên không giống, nhưng nhìn kỹ tướng mạo bọn họ." Đường Thành Nam đột nhiên đứng dậy, chạy đến trên lầu, đến trong phòng Đường Nhất Phong đem album ảnh lấy ra.
Ảnh chụp Đường Bạch Dạ hồi bé, dự đoán chỉ có Đường Nhất Phong có.
Những người khác đã sớm đánh mất.
Đường Thành Nam lật đến ảnh album, lấy ra ảnh chụp ba người bọn họ chụp chung, chỉ Đường lão nhìn, "Cha, cha xem, giống hay không, không có sai biệt, tươi cười giống nhau như đúc."
Đường Bạch Dạ bảy tuổi, cũng là phấn phấn nộn nộn như thế, ưu nhã thân sĩ, thoạt nhìn rất có giáo dưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...