Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

“Tôi muốn báo thù!” Lục Trăn trầm giọng nói, “Những người đó, tôi muốn từng cái từng cái điều tra ra là ai, tôi muốn để cho bọn họ thân bại danh liệt, sau đó, chết không có chỗ chôn.”

Hạ Thần Hi trầm mặc, “Tôi tán đồng.”

“Cô giúp tôi!”

Hạ Thần Hi như không có việc gì bưng chén lên, uống một ngụm trà, “Lục Trăn, tôi biết nửa năm qua, anh qua được vô cùng giày vò, anh muốn báo thù, tôi minh bạch, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng muốn báo thù.”

“Nếu là tôi không có sinh Hạ Cảnh, có lẽ tôi sẽ giúp anh, bây giờ, tôi không có biện pháp giúp anh, tôi có gia đình mình, tôi cũng tính toán rời khỏi thế giới này, không bao giờ nữa tham dự tiến vào.”

“Đường gia có già có nhỏ, tôi có lo lắng, đã định trước tôi muốn rời khỏi.”

“Lính đánh thuê một khi có lo lắng sẽ không tư cách ở trên chiến trường tác chiến, anh rất rõ ràng quy tắc, tôi sợ có một ngày bọn họ tìm được trên đầu tôi, thương tổn người nhà của tôi, người nhà của tôi, rất nhiều người bình thường là trói gà không chặt.”

Đây chính là vì cái gì Hạ Thần Hi muốn tẩy não, quên trước kia, mặc dù toàn bộ nhớ tới, nhưng cô rời khỏi thế giới hắc ám quá lâu, cô đã không biết, nên thế nào lại đi thích ứng.


...

Lục Trăn gật đầu, “Tôi hiểu, tôi không cần cô ra mặt giúp tôi, tôi chỉ muốn cô nói cho tôi, trong đó một danh nhà khoa học là ai.”

“Lục Trăn...”

“Tôi biết, cô khẳng định biết.” Lục Trăn nghiêm nghị nói, “Các cô bị nhốt, để ngừa vạn nhất, nhất định sẽ nắm giữ một ít tư liệu tuyệt mật, lúc đó các cô có thể làm, chính là sử dụng tài liệu bên trong, cô khẳng định biết, tối thiểu biết một người.”

Hạ Thần Hi cười, “Tôi có nguyên tắc của tôi, ông ta là vô tội, ông ta chỉ phụ trách nghiên cứu con chíp, cung cấp vật dẫn, tôi sẽ không nói cho anh biết, ông ta là ai, với ông ta mà nói là tai bay vạ gió.”

“Anh muốn báo thù, tìm người thương tổn của anh, đừng đi thương tổn những người vô tội ấy.”

“Tôi sẽ không làm thương tổn ông ta, tôi chỉ cần thông qua ông ta đi tìm bọn họ.” Lục Trăn hứa hẹn.


“Tôi không tin.” Hạ Thần Hi nói, ánh mắt Lục Trăn hung ác nham hiểm, nếu là thay đổi trước đây Lục Trăn, tất nhiên không có ánh mắt nham hiểm hung ác như thế, chẳng sợ sắc bén, anh cũng trầm dưới đáy lòng, anh chưa bao giờ là nam nhân hung hăng như thế.

Hạ Thần Hi đến ngồi vào bên cạnh anh, “Lục Trăn, anh cùng bảo bối là bằng hữu, tôi cũng muốn giúp anh, nhưng chuyện này, tôi bất lực.”

...

“Bởi vì ông ta là cha cô, phải không?”

Hạ Thần Hi đảo hít một hơi, đột nhiên đứng lên, Lục Trăn mắt xẹt sát khí, cũng đứng lên lui về sau một bước, anh chỉ vào Hạ Thần Hi, “Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, quả nhiên là ông ta...”

Bàn tay của cô có mồ hôi, tim đập rộn lên, quay lại 12 tuổi lúc khẩn trương đối mặt sống chết trước mắt, cô đã hơn 10 năm không có cảm giác như thế, ánh mắt của Lục Trăn giống như đao phong, đảo qua thân thể.

Như muốn đem cô thành một tổ ong vò vẽ.

“Thời gian tôi ở sở ngục giam đó, thấy qua một lão già mặc áo bào trắng, ông ta đến xem tôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy ông ta, ông ta hỏi tôi, có biết con chíp ở đâu hay không, ông ta bảo người ta chữa thương cho tôi, tôi biết, bọn họ chẳng qua là trường mặt đen trắng, tôi sẽ không bị lừa.”

“Tôi vạn vạn không ngờ chính là, vị lão già này vậy mà nói, ông ta trước kia là người lãnh đạo Hỏa Vân... Những lời này tôi nghe được phi thường mơ hồ, tôi cho là mình nghe là ảo, từ đó về sau tôi sẽ không gặp lại qua ông ta.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui