"Không cần!" Hạ Thần Hi nói, "Em cũng không phải nữ nhi yếu đuối như vậy, loại chuyện này tránh không được, chỉ có thể đối mặt, em đang mang thai, nên không muốn nhớ đến những chuyện đã làm trước đây, sợ sẽ bị báo ứng ở trên người đứa nhỏ."
" Ngốc nghếch, gặp báo ứng gì chứ, em lại không giết người vô tội." Đường Bạch Dạ nói.
Hạ Thần Hi hỏi lại, "Làm sao anh biết em không có giết người vô tội."
"Anh tin em."
Hạ Thần Hi nửa thật nửa giả nói, "Đường Bạch Dạ a, tốt nhất anh không nên tin một sát thủ không có giết người vô tội, đó là không có khả năng."
"Được rồi, việc này không đề cập nữa, ăn cháo, lại ngủ một giấc, dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ đi đảo nhỏ."
Hạ Thần Hi nói, "Được."
Đường Bạch Dạ là một người sảng khoái, Hạ Thần Hi ăn quá đông tây, anh thu thập xong, trấn an Hạ Thần Hi đi ngủ, nhìn miệng Hạ Thần Hi cười, Đường Bạch Dạ liền nghĩ, mình không cần thiết phải điều tra chuyện đã qua của Hạ Thần Hi.
Tránh cho Hạ Thần Hi thêm phiền.
Nếu không, vô ý khơi dậy quá khứ trước kia của cô, vậy cũng không tốt.
Đặc biệt, hiện tại Hạ Thần Hi nhạy cảm như vậy.
Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, thôi quên đi, những chuyện đó, rất khó điều tra ra, quá khứ đã rất nhiều năm, muốn tra đến, nhất định sẽ kinh động một số người, nếu là kinh động cảnh sát quốc tế bên kia sẽ không tốt. Thiếu tá của chống khủng bố là một người đáng tin, vì Hạ Thanh, sự tình của Hạ Thần Hi, anh ta đã đè xuống, cấp trên cũng không thể truy ra, lúc này mới không xảy ra vấn đề gì, nếu là điều tra, quá khứ của Hạ Thần Hi những thứ án tử ấy, sẽ dần người khác đến điều tra mình.
Người của hắc đạo, sợ nhất chuyện cũ bị người khác đến điều tra.
Ngày mai, hai người sẽ đi tiểu đảo, ở đây cũng chỉ là đi ngang qua, không cần thiết hao tâm tốn sức.
Nghĩ thông suốt, Đường Bạch Dạ cũng không còn lo lắng như vậy.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ ở bên người Hạ Thần Hi, một đời bảo vệ cô, sẽ không để cho cô bị thương tổn dù là nhỏ nhất, đây chính là lời hứa hẹn của anh với Hạ Thần Hi.
Khí trời Hy Lạp đặc biệt tốt, ánh nắng tươi sáng, nơi chốn nhiệt tình, Hạ Thần Hi hình như rất thích thành phố này, sau khi tắm rửa, Hạ Thần Hi ngồi phơi nắng dưới bầu trời xanh ngẫm nghĩ.
"Nếu như không khí của thành phố S có thể giống như Hy Lạp, thì tốt biết bao."
"Nằm mơ đi." Đường Bạch Dạ cười nói.
Hạ Thần Hi nhún bả vai một cái, nói thật, mặc dù cô rất thích thành phố S, nhưng cô lại thích sinh hoạt tại Bắc Âu hơn, vô ưu vô lự, không khí tươi mát, nơi chốn nhàn nhã, là chỗ tốt nhất để sống qua ngày.
Không có không khí ô nhiễm, không có những nguy hiểm rình rập, những tai họa ngầm.
Mỗi một tòa nhà tại thành thị châu Âu, đều tràn đầy ánh mặt trời, cũng có trời xanh cùng mây trắng, cũng có phong cảnh hợp lòng người, đường phố rộng rãi, đây là nơi mà rất nhiều người cầu mà không được, cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người di dân tới đây như vậy.
Hai người ở Athens ăn bữa sáng, lại tay trong tay đi dạo một vòng những hẻm nhỏ.
Hạ Thần Hi nói, "Athens có rất nhiều truyền thuyết về thần thoại, trong các con hẻm nhỏ có rất nhiều cửa hàng lưu niệm đồ cổ, rất có giá trị kỉ niệm, rất có nghệ thuật, nhưng mà e nghĩ, nhất định là anh sẽ không thích."
"Lão bà, em thật sự rất hiểu anh." Đường Bạch Dạ cười.
Đường Bạch Dạ đối với mấy thứ này, thực sự không thích, không có biện pháp, trời sinh như vậy, nếu là anh có thể thích, đó mới là sự kỳ lạ.
"Em thì lại rất thích." Hạ Thần Hi nói, " thời gian khi em còn là thiếu nữ, cũng rất thích thu thập mấy thứ này, về sau chậm rãi, liền không thế nào thích, cũng không thế nào đi quan tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...