Editor: Hạ Trần
Tiết Giai Vân cũng không phải tính tình đặc biệt cấp người, cho nên, hai người cũng coi như ôn hòa.
Trên cao tốc tất cả đều là người.
Trong xe lâu, đại đa số người đều bước ra đi lại, Lâm Nhiên cùng Tiết Giai Vân cũng bước ra đi lại, miễn cho ở trong xe lâu, thực sự là một bước cũng không thể đi, đều ở kế bên xe của mình, trong đám người có người hùng hùng hổ hổ.
Tất cả nguyền rủa vấn đề giao thông, nguyền rủa xuân vận...
Các loại mắng, các loại châm chọc.
Có tiểu bắc mũi khóc được trời đen kịt, tình huống nào cũng có.
Ngăn ba giờ sau, Tiết Giai Vân mỉm cười nói, "Nếu như chúng ta ngồi đường sắt cao tốc, đã về đến nhà."
Xuân vận trong lúc tự giá, thực sự là hố cha a.
Lâm Nhiên ngồi ở trên lan can, vẫy tay bảo cô tới, Tiết Giai Vân cười tới gần anh, Lâm Nhiên đem cô ôm lấy, "Về sớm hay đi trễ, đều không có quan hệ gì, anh cảm thấy rất tốt, nhân sinh bách thái, đều phải trải qua một chút, thật sự anh còn chưa có gặp được kẹt xe nghiêm trọng như thế."
Thị nội kẹt xe, không nghiêm trọng như thế.
Anh cũng rất ít chọn thời điểm kẹt xe để ra cửa, đi làm cũng thà rằng so với người khác sớm nửa giờ, tránh cao phong kỳ.
Tiết Giai Vân cười, lấy ra máy vi tính cứng nhắc chơi trò chơi.
Hai người cùng nhau chơi đùa bổ dưa hấu.
Trò chơi đặc biệt buồn chán.
Thi đấu ai so với ai chém đạt được nhiều điểm.
Tiết Giai Vân phiền muộn phát hiện, trừ phi Lâm Nhiên nhường cho cô, bằng không, cô thật đúng là chết trước.
Không nhanh tay lẹ mắt như anh.
Xe sát vách xe bọn họ, chủ xe cũng xuống xe, đó là người một nhà, vợ chồng hai người mang theo hai đứa bé, người chồng sinh bệnh ở trong xe nghỉ ngơi, bộ dáng phờ phạc, người vợ lái xe, mang hai đứa bé.
Đứa nhỏ lớn nhất mới hai tuổi, nhỏ nhất mới mấy tháng, đứa trẻ khóc rất thê lương, bé gái lại chạy khắp nơi, nữ nhân bận rộn, ôm đứa trẻ lại đuổi theo bé gái, để không bị lạc mất cô bé.
Đứa nhỏ trông bướng bỉnh, cũng không nghe mẹ nói, nữ nhân tâm tình không tốt, kẹt xe cộng thêm nhiều chuyện, ở bé gái tức giận đánh một cái tát, bé gái oa khóc, nữ nhân đem cô bé xách trở lại, làm cho cô bé không chạy loạn nữa.
Tiểu hài tử chính là người không so đo nhất, khóc một hồi, khóc mệt, chạy đến bên cạnh Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên, thân thủ cũng muốn chơi trò chơi, nữ nhân rất không để ý đến, Tiết Giai Vân thấy cô thực sự bận rộn, hướng cô bé cười, đem máy vi tính đưa cho cô bé chơi.
Cô bé chơi, Tiết Giai Vân nhịn không được đùa cô bé chơi.
Hiện tại mấy đứa trẻ biết rất nhiều chuyện, cô bé chơi game, đánh cũng không tệ lắm.
Tiết Giai Vân thay đổi một trò chơi cho cô bé chơi, cô bé cũng chơi được vô cùng tốt.
"Hiện tại đứa nhỏ thật tốt, nhỏ như vậy, cứ như vậy mẫn tiệp, lúc chúng ta 2 tuổi đều đang đùa bùn." Tiết Giai Vân nói, hơi có chút cảm khái, cô ở nông thôn lớn lên, sau khi đi học mới theo ba mẹ đến thành phố S.
Mua một căn phòng ở, sau nhiều năm biến thành người thành phố S, kỳ thực, xét đến cùng, cũng không tính là người rất bản thổ ở thành phố S.
Lâm Nhiên cười, "Đứa trẻ nội thành có ưu thế của đứa trẻ nội thành, đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, cũng có lạc thú của bọn họ, anh trái lại rất hâm mộ những đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn xa xôi, vô ưu vô lự."
"Đến khi trưởng thành, anh sẽ không hâm mộ, lớn lên trong thành thị thật tốt, học được rất nhiều." Tiết Giai Vân cười nói, một bên đùa bé gái, một bên cùng Lâm Nhiên nói chuyện phiếm, bé gái vui vẻ, cũng rất có lễ phép.
Hỏi Tiết Giai Vân có muốn cùng nhau chơi đùa hay không.
Tiết Giai Vân lắc đầu, Lâm Nhiên thấy cô cùng đứa nhỏ chơi rất khá, nhịn không được đang suy nghĩ, nếu là bọn họ có một nữ nhi, không biết là bộ dáng gì, là trông giống Giai Vân, hay là giống anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...