Anh cũng biết, lão phu nhân đối với Lý Hoan Tình rất quan trọng, anh sẽ không lại để Lý Hoan Tình thương tâm.
"Tình địch của anh phong độ nhẹ nhàng, gần thủy ban công, Lý gia cô nương năm đó người yêu gia yêu được chết đi sống lại, anh liền không lo lắng bọn họ tình cũ nối lại?" An Tiêu Dao không có ý tốt nói, nhìn Mục Vân Sinh ung dung thoải mái.
Long Tứ cũng gật đầu, "Củi khô lửa bốc dễ dàng cháy nhất."
Mục Vân Sinh siết chặt cái chén, nhàn nhạt nói, "Các anh nói nữa, tôi liền ở lại, đừng trách tôi không lưu tình."
An Tiêu Dao cùng Long Tứ cấp tốc câm miệng, Mục Vân Sinh là người rất quan trọng trong vương bài, nếu như anh ta ở lại mặc kệ tổ chức, dự đoán nhiều cục diện sẽ rất rối rắm, cho nên, An Tiêu Dao cùng Long Tứ còn là phi thường thức thời.
"Vậy anh cùng Lý Hoan Tình lúc nào mới có thể kết hôn?" Long Tứ hỏi.
Nhắc tới kết hôn, trong lòng bọn họ còn sợ hãi.
An Tiêu Dao cấp tốc làm một quyết định, anh nếu như kết hôn trước Mục Vân Sinh, đến lúc đó liền không cần làm phù rể, hiện tại làm phù rể gì gì đó, quá đáng sợ.
Mục Vân Sinh nói, "Tôi cũng đợi nhiều năm như vậy, không quan tâm đợi mấy năm nữa."
"Anh thật vĩ đại." Long Tứ châm chọc.
An Tiêu Dao cầm chén cà phê lên, "Kính nam nhân vĩ đại."
An Tiêu Dao và Long Tứ chạm cốc, lấy một loại ánh mắt tôi rất đồng tình nhìn Mục Vân Sinh.
Mục Vân Sinh mới không để ý tới mấy người buồn chán này.
Nhà cũ Đường gia.
Đường Bạch Dạ so với Hạ Thần Hi thức dậy sớm, anh sớm rời giường, trời còn tảng sáng, Hạ Thần Hi ngủ ở trong ngực anh, bộ dáng đặc biệt yên tĩnh, khóe môi hàm một mạt tiếu ý, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Tân hôn ngày đầu tiên, tỉnh lại liền nhìn thấy Hạ Thần Hi ở trong lòng mình, cảm giác kia rất không như nhau.
Bọn họ đồng cam cộng khổ rất nhiều, hôm nay cảm giác chính là không đồng nhất dạng, chẳng sợ trong lòng sớm nhất định, cô là thê tử của chính mình, là bạn đồng hành, cảm giác cũng là rất không đồng dạng như vậy.
Anh nhớ thời gian sóng gió giữa bọn họ, phi thường cảm khái, từng, anh cho rằng, giữa bọn họ duyên phận cứ như vậy chặt đứt, không ngờ, bọn họ lại tìm trở về, may mắn, lại thành phần một cái vòng tròn.
Hạnh phúc viên mãn.
Anh nhìn Hạ Thần Hi, trong lòng rất thỏa mãn.
Đây là pháp luật nhận định bạn đồng hành, cô là người thân nhất của anh, từ nay về sau, chỉ thuộc về cô, tất cả của cô và anh cùng một nhịp thở, cô thành người thân cận nhất của anh, bảo bối anh yêu nhất.
Bây giờ,cô ngay trong ngực anh, anh với tay là có thể chạm tới.
Thật tốt.
Không như thế so với chính mình yêu người, ở chính trong vòng một trượng cảm giác tốt hơn.
Trong vòng một trượng, mới là trượng phu.
Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Thần Hi, tóc cô rơi lả tả ở trên gối, tóc của cô nồng đậm đen nhánh, thập phần tú lệ, nhu thuận không mất trật tự, cô thoạt nhìn rất tao nhã, làn da lại đủ trắng nõn, đòi người thích.
Hai má trước đây nhiệt khí, hơi đỏ ửng.
Đặc biệt quyến rũ.
Thời gian anh mới quen Hạ Thần Hi, ấn tượng đầu tiên, đây là một mỹ nhân đô thị tiêu chuẩn.
Độc lập, tịnh lệ.
Giống như một người phụ nữ Mỹ rất bình thường.
Anh vẫn cho là, từ ngữ nữ quyến rũ như vậy ở trên người cô chưa dùng có, Hạ Thần Hi bất cứ lúc nào, cũng rất kiên cường.
Nhưng mà, cô cũng là quyến rũ.
Anh nhớ tới tối hôm qua cô xuyên chế phục, trong thân thể máu lưu động ngay lập tức khởi đến, xông hạ một chỗ, điều này làm cho anh thập phần xúc động, trừ cô, còn chưa có một nữ nhân nào làm cho anh như thế, tưởng tượng ra hình ảnh của cô là có thể ngạnh khởi đến cảm giác xúc động.
Chỉ có Hạ Thần Hi.
Anh rất cao hứng, quyến rũ như vậy, chỉ có anh có thể thấy.
Hạ Thần Hi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...