"Đương nhiên, đây là con trai bác tặng." Lâm phu nhân mặt mày rạng rỡ, thân thiết kéo Tiết Giai Vân, "Hôm nay phù rể phù dâu rất xuất sắc, cháu cùng Lâm Nhiên đứng chung một chỗ, rất xứng đôi, lúc nào định cho chúng ta uống rượu mừng đây?"
"A..." Tiết Giai Vân có chút khó xử, đột nhiên thấy Lâm phu nhân thần sắc biến đổi, nhìn về phía sau Tiết Giai Vân, Tiết Giai Vân quay đầu, thấy Trầm Lộ Lộ đi tới, trong lòng cô nghĩ sẽ có chuyện chẳng lành rồi.
Lâm phu nhân nhìn Tiết Giai Vân, lại nhìn Trầm Lộ Lộ, nụ cười từ ái biến mất không thấy, trong lòng cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, một phù dâu theo rừng cây bên kia đi tới, cũng không phải từ hướng toilet đi ra.
"Hai người đã nói chuyện gì?"
Lâm phu nhân nghiêm mặt lại, hào môn quý phụ khí thế hỏi.
"Không có gì ạ." Tiết Giai Vân nói, "Chúng ta cùng trở về đi."
Lâm phu nhân nhìn Trầm Lộ Lộ đến gần, thần sắc lạnh lùng, Trầm Lộ Lộ xa xa liền nhìn thấy Tiết Giai Vân đứng cùng Lâm phu nhân, mặc dù đã gặp vài lần, đã là đã việc nhiều năm trước, nhưng cô có ấn tượng sâu sắc.
Cô biết được đây là Lâm phu nhân.
Năm đó, Lâm phu nhân nói rất nhiều lời quở trách, đả kích kiêu ngạo, tôn nghiêm của cô, thậm chí là đưa ra mệnh lệnh bắt cô rời khỏi Lâm Nhiên, cô vẫn cho là, mẹ của Lâm Nhiên rất ghê gớm, là người phụ nữ rất khó lấy lòng.
Bây giờ, xa xa thấy bà cùng Tiết Giai Vân vừa nói vừa cười, còn thân thiết như vậy, cô hết sức ghen tỵ.
Loại đố kị này, giống như muốn mạng của cô.
Mỗi người đều thích Tiết Giai Vân.
Lâm Nhiên thích, mẹ anh cũng rất thích.
Mẹ anh năm đó đối xử với cô như vậy, vì sao lại thích Tiết Giai Vân?
Với suy nghĩ của cô, Tiết Giai Vân chắc hẳn cũng không phải con dâu như trong mong đợi của Lâm gia, năm đó Lâm phu nhân đã nói, con dâu Lâm gia nhất định phải môn đăng hộ đối, tài mạo song toàn.
Gia cảnh Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên, thực sự không môn đăng hộ đối.
"Bác gái, đã lâu không gặp, bác có khỏe không ạ?" Trầm Lộ Lộ mỉm cười nói.
Bây giờ cô cùng trước đây khác nhau rất lớn, chính mình cũng tự tin mỹ lệ hơn nhiều.
Lâm phu nhân nhìn cô, nhàn nhạt nói, "Trầm tiểu thư, theo quan hệ chúng ta chẳng phải cô nên gọi tôi một tiếng Lâm phu nhân sao."
Sắc mặt Trầm Lộ Lộ xẹt qua một sự xấu hổ, lại cấp tốc đè xuống, Lâm phu nhân tỏ vẻ giận dữ, không nói câu nào, nắm tay Tiết Giai Vân mỉm cười hỏi, "Trầm tiểu thư, cô tìm con dâu ta là muốn nói cái gì?"
Tiết Giai Vân khó xử cực kỳ, đang muốn nói chuyện, Trầm Lộ Lộ kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân, mỉm cười nói, "Lâm phu nhân, Tiết tiểu thư không nói cho bà biết sao? Cô ấy cùng Lâm Nhiên đã sớm chia tay rồi."
Lâm phu nhân nhìn về phía Tiết Giai Vân, Tiết Giai Vân cúi đầu xuống, Lâm phu nhân nắm chặt tay cô, ánh mắt cứng rắn.
Cháu gái, thua người cũng đừng thua khí thế.
Tiết Giai Vân bất đắc dĩ cười, Lâm phu nhân nói, "Chia tay? Bác không nghe Lâm Nhiên nhắc tới, cũng không nghe nó nhắc tới cô về nước, Giai Vân là con dâu được tôi công nhận, trừ phi Lâm Nhiên nghĩ đuổi tôi ra khỏi nhà, bằng không, bằng không hai đữa cũng sẽ không chia tay."
Sắc mặt Trầm Lộ Lộ trắng nhợt, "Lâm phu nhân, bác... Vì sao phải đối với cháu như vậy?"
"Người khác đối xử với con tôi như nào, tôi liền đối đãi với cô ấy như vậy. Tôi nuôi con trai hai mươi mấy năm, tuy không thể nói là ngậm đắng nuốt cay, cũng phí sức phí lực, muốn tôi đem con trai tôi giao cho người con gái khác chăm sóc mấy chục năm còn lại thì phải xem tôi có hài lòng với người con gái đó hay không nữa." Lâm phu nhân cường ngạnh nói, "Quá khứ tôi không hài lòng cô, bây giờ tôi vẫn như cũ không hài lòng, cô đừng hi vọng, đừng nghĩ tới sẽ được chung sống cùng Lâm Nhiên cho lãng phí thời gian đi."
Trầm Lộ Lộ cảm thấy cực kỳ tủi thân, "Cháu rốt cuộc đã làm sai cái gì mà khiến bác chán ghét cháu như vậy?"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...