Editor: Kina.
"Nhìn không ra." Lục Trăn không biết vì sao, thần sắc không nhẹ nhõm như vậy, ngụy trang tươi cười, bộ dáng có chút miễn cưỡng.
Nolan thiếu tá nói, "Không chuyện gì là nhìn ra được."
Nolan dừng một chút, "Quốc gia tôi ghét nhất, cũng là Israel."
Lục Trăn bật cười, "Ghét nhất là nó, thích nhất cũng là nó, anh thật mâu thuẫn."
Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn, không biết có phải do uống rượu hay không, anh cảm thấy tầm mắt Nolan thiếu tá, như một tầng sương mù, không thấy rõ lắm, "Tôi ghét là bởi vì, quốc gia kia, làm thương tổn người tôi yêu."
Trong lòng Lục Trăn run lên, thời gian như dừng lại, quá khứ tàn khốc từng đoạn ngắn mất trật tự lại thoáng qua trong lòng, anh đột nhiên trở nên không được tự nhiên, trở nên do dự, như thể bị người khác nhìn thấu.
Một mặt sợ hãi, xẹt qua mắt Lục Trăn.
Qua nhiều năm như vậy, Lục Trăn trưởng thành, rất ít khi sợ hãi.
Sợ hãi như vậy, trong lòng Nolan thiếu tá cũng như bị ong mật châm, anh ta không đành lòng thấy Lục Trăn do dự bất an như vậy, anh ta nhàn nhạt nói, "Phần tử khủng bố phát động tập kích, □□ nước Mỹ ở Israel hung ác, oanh tạc đại sứ quán, mẹ tôi ở đó bị tập kích không giữ được mạng."
Tâm Lục Trăn hoảng loạn, đột nhiên trở nên yên ổn, anh thiếu chút nữa cho rằng, người Nolan thiếu tá nói là anh, anh cười khổ, nhìn Nolan, lại tự mình đa tình, Nolan thiếu tá cho dù có bản lĩnh, cũng không biết chuyện cũ của Lục Trăn nhiều năm trước như vậy.
Thì ra, người anh ta nói là mẹ của anh ta.
"Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của anh."
Thần sắc Nolan thiếu tá hơi chợt lóe, rơi trên vạt áo Lục Trăn, "Không có việc gì, tôi đã rất nhiều năm chưa từng nhớ tới việc này."
Lục Trăn có chút hối hận, nhắc tới cái đề tài này, đề tài này, Nolan thiếu tá không thích, anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Thảo nào, Nolan thiếu tá căm hận phần tử khủng bố như vậy.
Thì ra khủng bố tập kích, cướp đi mạng sống mẹ anh ta.
"Anh trở lại nước Mỹ, vẫn luôn sống ở nước Mỹ sao?"
"Đúng vậy, một khoảng thời gian sinh sống ở Columbia, về sau tiến vào trường quân đội, vẫn luôn sống ở nước Mỹ." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói.
Lục Trăn hỏi, "Cha của anh là phó bộ trưởng Quốc phòng, vì sao anh không đến bộ quốc phòng? Nếu như anh đến bộ quốc phòng, tiền đồ cũng bừng sáng, hà tất đến Quốc an cùng người khác tranh từng chút một?"
"Lúc trước vừa mới tốt nghiệp, ông ấy đề nghị tôi đến bộ Quốc phòng, là tôi yêu cầu đến Quốc an, cuối cùng được điều đến tổ chức chống khủng bố." Nolan thiếu tá bình tĩnh nói.
Lục Trăn có chút châm chọc nói, "Không ngờ, anh còn rất chính nghĩa."
Anh ta tham gia chống khủng bố, trở thành một chiến sĩ chống khủng bố, không phải vì mẹ, cũng muốn bảo vệ hòa bình thế giới đi, chỉ tiếc a, Lục Trăn nhất định là đối thủ một mất một còn của thiếu tá, anh chính là một phần tử khủng bố.
Ngữ khí Nolan thiếu tá so với anh càng châm chọc, "Tôi không chính nghĩa như trong tưởng tượng của anh đâu."
Lục Trăn nghe Nolan thiếu tá nói công việc bề bộn như vậy, cũng cảm giác mình nên thẳng thắn một ít, anh nói, "Tôi rất hâm mộ anh, ít nhất anh biết mẹ của anh là ai, cha là ai, được mẹ yêu thương mười mấy năm."
"Tôi là cô nhi, tôi ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, tôi là một đứa trẻ bị vứt bỏ, ai cũng không muốn nhận nuôi."
"Tôi lớn lên ở cô nhi viện, mặc dù rất lâu rồi, không biết vì sao, những ký ức ấy rất rõ ràng, cô nhi viện kia, vô cùng lãnh khốc, nữ tu sĩ đều rất cay nghiệt, chỉ thích ngược đãi chúng tôi, rất nhiều đứa nhỏ đều trốn, tôi không dám chạy trốn, tôi có bệnh tim, nếu trốn đi, sợ rằng không lâu sau liền chết đói."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...