Editor: Hạ Trần
Đường Bạch Dạ cười nói, "Tôi cũng không nghĩ cao điệu như thế, chỉ là bên kia nước Mỹ cũng biết thân phận của tôi, giấu giếm đi xuống cũng không có ý nghĩa, Đường môn cùng vương bài giải hòa là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua là một hồi hôn lễ mà thôi, là bọn họ quá ngạc nhiên."
"Có lẽ vậy." Phương Đông nói, "Nếu là tôi, sẽ không cao điệu như vậy."
"Điệu thấp chưa bao giờ là tác phong của lão tử."
"Quá mức cao điệu, tất chiêu sát cơ." Phương Đông đạm đạm nhất tiếu, "Đương nhiên, có nhiều cao thủ như thế, hôn lễ lần này của anh cũng không phải sẽ có cái gì ngoài ý muốn, không nói, chúc mừng."
Phương Đông cúp điện thoại, cũng không hàn huyên nhiều.
Đường Bạch Dạ mím môi, ngày mai diễn tập hôn lễ, nếu là có thể dẫn Lâm Lâm, vậy cũng tốt.
Hạ Thần Hi ngủ một giấc, nhận được điện thoại của Hạ Thanh, cô đã đến thành phố S, lúc cô nghe điện thoại, người ở đại sảnh, Hạ bảo bối chạy tới một tiếng gọi tiểu di, làm cho rất vui vẻ.
Hạ Thanh cười mắng một câu gì, Hạ bảo bối càng vui vẻ hơn.
Đường lão nói, hôn lễ sớm sẽ cử hành, chưa từng thấy người nhà Hạ Thần Hi, không như bảo Hạ Thanh về đến nhà ngồi một chút, ông cũng rất muốn gặp, chống khủng bố là dạng nữ tử gì...
Đương nhiên, gặp người nhà Hạ Thần Hi, là mục đích chủ yếu nhất.
Nếu không, mọi người đều nhanh thành tức phụ chính mình (chắc là ý chỉ thông gia), hai bên người nhà đều chưa từng gặp mặt, cũng không thể nào nói nổi.
Hạ Thần Hi nói với Hạ Thanh, Hạ Thanh đồng ý qua đây, cũng muốn dẫn Cố Thất Thất, các cô như hình với bóng, đi chỗ nào đều cùng một chỗ, Đường lão không phản đối, Hạ Thần Hi lại càng không hội phản đối, Đường lão sai người chuẩn bị, chờ Hạ Thanh đến.
Kỳ thực, Hạ Thần Hi còn có cha, chỉ là, ông vân du các quốc gia, bây giờ cũng không biết người ở nơi nào, ông nếu không chủ động tới tìm, Hạ Thần Hi là tìm không được ông, không có tin tức.
Cô hy vọng nhất, lúc kết hôn, ba ba cô có thể nắm tay cô, đem cô đưa tới trong tay Đường Bạch Dạ.
Chỉ là, nguyện vọng này, đã định trước sẽ không thực hiện được.
Em gái có thể tới, cô cũng rất vui vẻ.
Đường Thành Nam nói, "Nữ đặc công chống khủng bố, nhất định là lỗ võ hữu lực, rất dọa người có phải hay không?"
Ở trong ấn tượng của anh, nữ nhân luyện võ, đều là nữ bắp thịt, vô lỗ võ, không có nữ tính.
Hạ bảo bối cười mà không nói.
Đường Bạch Dạ nói, "Không chừng, cô ta so với những nữ nhân của chú đều đẹp hơn."
"Kia không có khả năng."
"Thế nào không có khả năng, vóc người khả năng so với các nữ nhân của chú đều tốt." Đường Bạch Dạ châm chọc.
Đường Thành Nam thuần khiết hỏi, "Anh sao biết vóc người cô ta đẹp, anh sờ qua, xem qua?"
"Câm miệng!"
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, hai anh em này cũng thực sự là.
Đường lão không để ý tới đề tài không dinh dưỡng như thế, chờ Hạ Thanh thực sự lái một chiếc xe jeep quân dụng đến cửa nhà họ Đường, mọi người vừa nhìn, toàn bộ kinh diễm, trang phục vô cùng đơn giản, áo sơ mi trắng tinh, quần màu đen cực ngắn, cô đem hai cúc áo sơ mi cuối cùng mở, cột lại.
Quần cực ngắn trên có một vòng trang sức màu bạc, ống ủng cao màu đen, tóc cột cao lên, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng khoan khoái, xinh đẹp bức người, Đường Thành Nam thấy chảy nước miếng, mẹ ta mễ a, quả nhiên đẹp, đẹp vô cùng.
Cô bên cạnh Cố Thất Thất, cũng không kém chút nào, áo sơ mi trắng, quần, người thoạt nhìn cũng là thanh diễm đến cực điểm.
Hai người này, một người như liệt hỏa hoa hồng, một người như không cốc u lan.
Cơ hồ vừa thấy mặt, mọi người liền biết, vị nào là em gái của Hạ Thần Hi, chị em bọn họ có vài phần giống nhau.
"Chị..." Hạ Thanh chào đón, mặt mày rạng rỡ, quyến rũ động lòng người.
Hạ Thần Hi ôm cô, trong lòng cảm động hết sức.
Cảm ơn cô có thể tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...