Editor: Hạ Trần
"Anh làm như vậy, chúng ta nói thế nào?" Tiết Giai Vân lạnh lùng hỏi, "Chúng ta còn có cái gì để nói?"
"Giai Vân, không muốn bộ dạng này, lại cho anh một lần cơ hội được không?" Lâm Nhiên khẩn cầu nói, anh có nhiều khát vọng, bọn họ có thể trở về như trước đây, có thể vui vẻ giống như quá khứ, cùng nhau ăn cơm dã ngoại, cùng nhau đi dạo phố, ước hội.
Anh cho cô, toàn thế giới sủng ái.
Anh thừa nhận, có lẽ, mục đích anh không thuần, lúc trước nguyện ý cùng cô gặp gỡ, là bởi vì cô cùng trầm lộ lộ có chút rất giống, nhưng về sau, anh dần dần, phóng tâm, phóng tình.
Bây giờ, anh đã luyến tiếc cô bé này.
Hôn lễ Đường Bạch Dạ tới gần, bọn họ là phù rể phù dâu, kỳ thực, anh càng hy vọng bọn họ là một đôi người mới, cùng bọn họ cùng nhau cử hành hôn lễ, kể từ đó, anh cũng sẽ không sợ hãi như vậy.
Tiết Giai Vân quay mặt đi, nhìn bóng đêm sương mù ngoài cửa sổ.
Đau lòng như cắt.
Đứa bé kia, là tâm bệnh của cô.
Trong lúc bọn họ yêu đương, anh trật đường ray, bất kể là lý do gì, cũng không thể chấp nhận, cô không tính sẽ tha thứ, không có đa nghi, không biết mình có bao nhiêu bị coi thường, cô yêu anh như vậy.
Thậm chí muốn vãn hồi, thậm chí sau chia tay, không đếm xỉa, cảm thấy thẹn muốn một lần ôn tồn cuối cùng, chính mình như vậy, thực sự quá đáng buồn.
Chính cô đều không thể chịu đựng được như vậy.
Sau một đêm kích tình, cô biết, kia là sai lầm, không chính xác, cô lại yêu Lâm Nhiên, cũng không nên lấy phương thức như thế, thương tổn một người khác, nếu là như vậy, cô cùng Lâm Nhiên có cái gì phân biệt.
Quyết định chủ ý muốn chia tay, triệt triệt để để.
Cô mới đi du ngoạn, tìm chuyện để làm, để quên anh ta từng đã cho cô thương tổn.
Không ngờ, anh lại nhất quyết không tha.
Lâm Nhiên, anh còn có tư cách, cầu được tôi tha thứ sao?
Không thể nào, thực sự không thể nào.
"Lâm Nhiên, tôi không có ích kỷ như vậy, anh nói cho tôi biết, anh muốn xử lý chuyện của Trầm Lộ Lộ như thế nào, anh nhẫn tâm, bắt cô ta bỏ đứa nhỏ sao?" Tiết Giai Vân hỏi, "Tôi biết Lâm Nhiên anh, là người đàn ông biết chịu trách nhiệm, cũng là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, anh sẽ không làm chuyện như vậy."
"Như vậy, anh muốn cơ hội gì? Chẳng lẽ là thời gian anh tịch mịch, tìm an ủi, khi anh thấy không được quang tình nhân, nhìn đứa nhỏ gọi người khác là ba ba, đây là điều anh muốn?"
"Anh nghĩ tề nhân chi phúc, anh quá ngây thơ rồi."
Tiết Giai Vân càng nghĩ càng phẫn nộ, Lâm Nhiên, Anh coi tôi thành cái gì? Anh càng làm tôi yêu, trở thành cái gì, tôi không có hạ thấp như vậy, tùy ý anh làm hại.
Lâm Nhiên biến sắc, "Giai Vân, anh là loại người như vậy sao? Em đem anh nghĩ đến nơi nào?"
"Không phải như thế, vậy anh nghĩ sao?" Tiết Giai Vân hỏi.
Lâm Nhiên nói, "Em muốn biết anh làm như thế nào, tốt, anh cho em biết, anh sẽ cùng Lộ Lộ nói rõ ràng, anh không thể bởi vì trách nhiệm, lầm cô cả đời, Lộ Lộ là người hiểu chuyện, cô ta sẽ biết."
"Đứa nhỏ thì sao?" Tiết Giai Vân cười lạnh.
Lâm Nhiên á khẩu không trả lời được, một lúc lâu, anh nói, "Anh sẽ khuyên Lộ Lộ, bỏ đứa nhỏ."
Đây là anh giằn co đã lâu, mới hạ quyết định, trước đây, Lộ Lộ bởi vì đứa nhỏ, chịu tổn thương, anh rất đau lòng, anh mới không tiếc, làm cho cô mất đi đứa nhỏ thứ hai, đây là con của bọn họ.
Nhưng nếu đứa nhỏ sinh ra, bị khổ chính là đứa nhỏ.
Tim của anh, bây giờ đã ở trên người Tiết Giai Vân, không thể bởi vì trách nhiệm, trói lại anh cả đời, cứ như vậy, anh liền phụ hai nữ nhân.
Anh làm không được.
Nhưng để Trầm Lộ Lộ bỏ đi đứa nhỏ, cũng là anh giằn co rất lâu quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...