Editor: Suri Đặng
Đường Nhất Phong cùng Đường Thành Nam ở lại bệnh viện cũng không làm gì, Đường Bạch Dạ kiêu bọn họ đi trở về, điều bốn người đặc công đứng đầu Đường môn qua đây bảo vệ Hạ Thần Hi, anh cũng ở lại bệnh viện để ngừa vạn nhất.
Hạ Thần Hi mê man còn chưa có tỉnh lại, Đường Bạch Dạ tìm bác sĩ chữa trị cô.
Bác sĩ biết anh là Đường Bạch Dạ cũng không dám đắc tội, đêm nay lại là ca trực Đường Bạch Dạ thái độ cũng tốt, bác sĩ cũng nói rõ sự tình hiện tại của cô.
Hạ Thần Hi từng nói không sai, của cô thể chất đích xác không thích hợp mang thai, hôm nay hơi chút vận động kịch liệt liền động thai, thực sự nguy hiểm, cô mang thai trong lúc từng bị sảy thai, tử cung bây giờ còn chưa có khỏi hẳn.
Bệnh căn không dứt, đứa nhỏ muốn giữ đến đủ tháng rất khó.
Đương nhiên, nếu là muốn giữ đứa nhỏ, cũng không phải không có biện pháp, chỉ là phải cẩn thận cẩn thận che chở, tuyệt đối không thể làm việc vất vả.
Đường Bạch Dạ nhất thời tự trách không ngớt, thời gian trước Hạ Thần Hi quá bận rộn trang bị biệt thự bọn họ, mang thượng mang hạ, anh không thể nào giúp, một mình cô chuẩn bị, ban ngày đủ mệt mỏi.
Ban đêm, anh còn đòi lấy vô độ, há có thể không làm việc vất vả.
Bây giờ nghĩ đến, mới là nghĩ mà sợ.
Đứa nhỏ này có thể giữ, đã là một kỳ tích.
Bác sĩ căn dặn Đường Bạch Dạ bảo vệ thiếu phu nhân tốt, bằng không, cơ hội có thể giữ đứa nhỏ này rất nhỏ, bác sĩ đề nghị tốt nhất là không giữ đứa nhỏ, Đường Bạch Dạ trong lòng bồn chồn, lời bác sĩ rất nghiêm túc không phải nói đùa.
Thần Hi lần này động thai chính là một dấu hiệu.
Anh vốn cho là mình không có con.
Bây giờ có đứa nhỏ, đương nhiên muốn trăm phương ngàn kế giữ lại.
Lấy tính cách của Thần Hi, cho dù khuyên cô buông tha đứa nhỏ, cô cũng không có khả năng buông tha, cho nên, anh có thể làm chính là tìm cách bảo vệ đứa nhỏ.
Hạ Thần Hi tỉnh lại, đã là sáng sớm, bừng tỉnh lại cô có chút mê man, không rõ tại sao mình lại ở bệnh viện, Đường Bạch Dạ nắm tay cô nằm bò ở trên giường ngủ, Hạ Thần Hi mỉm cười.
Qua cả đêm.
Đồ ngốc này, lại ở bệnh viện một đêm.
Thật là.
Không đi làm, ở bên cô làm cái gì?
Lại không có gì trở ngại lớn.
Cô vừa tỉnh, Đường Bạch Dạ liền nhận thấy được, cuống quít nắm tay cô, hôn gương mặt cô, trên mặt mang vẻ vui mừng thuần túy, Hạ Thần Hi mỉm cười, nhìn Đường Bạch Dạ như vậy, tối thiểu thân thể cô không có gì trở ngại lớn.
"Ở đây một đêm?"
"Đó là đương nhiên, anh là chồng em, anh không ở đây, ai ở đây?" Đường Bạch Dạ bật cười, hôm qua cô gặp chuyện không may lại nằm viện, anh cũng sợ hãi có người đến hại cô, chỉ có thể ở bên cạnh cô để ngừa vạn nhất.
May mắn, không ai đến ám toán Thần Hi.
"Em không sao."
"Tiểu đản hồ đồ, còn dám nói không có việc gì, em mang thai." Đường Bạch Dạ nhéo nhéo mũi của cô, "Chính em mơ hồ như thế nhưng làm sao bây giờ, anh một chút cũng không yên lòng, em xem em một chút, chính mình mang thai thời gian dài như vậy cũng không biết."
Hạ Thần Hi sửng sốt, ngơ ngác, có chút phản ứng không kịp, cô mang thai?
Trời ạ, này có thật không?
Cô kinh hỉ vuốt ve bụng dưới, đột nhiên tươi cười cứng đờ, cô nhớ lúc cô muốn rời giường trên giường có vết máu, Đường Bạch Dạ biết cô đang suy nghĩ gì, vội vàng nói, "Đứa nhỏ rất tốt, đến bệnh viện kịp nên giữ được."
May mắn, anh cũng không ngu xuẩn cho rằng chỉ là đau bụng kinh, cô đến nghỉ lễ, nếu không, hậu quả thiệt không chịu nổi.
Hạ Thần Hi trong lòng nhu tình bách chuyển, tròng mắt đỏ, đứa bé này ý nghĩa rất khác, đây là kết tinh của tình yêu bọn họ, cô vẫn cho là không có cách nào vì anh sinh một đứa nhỏ.
Không ngờ, trời xanh còn chiếu cố anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...