Mây trên đồng bay mãi



Chương hai mươi mốt: Nhẫn nước ngọt
Giọng hát của Lương Tĩnh Như ngọt đến nao lòng. Tại nơi cao nhất của vòng quay, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Thiều Trì, em không cần anh thề ước, chỉ hy vọng anh ghi nhớ hình ảnh của em ở phút giây này. Nếu có một ngày em không còn nữa, anh hãy nhớ đến tối nay, khi anh đeo nhẫn nước ngọt cho em.
Trong nhà vệ sinh, Dĩ Mạch nhìn mình trong gương, mặt cô ửng hồng lên một cách khác thường, cô thậm chí còn nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình, tựa như một hồi dồn dập của tay trống trong ban nhạc.
Vừa nhìn thấy Lục Thiều Trì mồ hôi đầm đìa, tay xách túi đồ ăn nóng hổi xuất hiện trước mặt mình, tim cô đập mạnh. Trong giây phút đó, cô chợt không rõ mình đang xao xuyến hay là cảm động.
Thiều Trì, anh đối xử với em tệ một chút có được không?
Dĩ Mạch lặng lẽ nghĩ.
“Này, vị khách ở phòng ngắm cảnh sông đẹp trai kinh khủng thật. Chị chưa thấy lúc anh ấy cười đâu, mê hồn luôn”.
“Tôi biết cô còn cố ý chạy đi đưa bao cao su miễn phí cho anh ta nữa đấy. Người ta là khách VIP chắc chắn chỉ dùng loại đắt tiền thôi, giả như mùi dâu tây hay chocolate gì đấy, ai cần loại miễn phí rẻ tiền của cô?”.
Tiếng nói chuyện từ gian vệ sinh bên cạnh vọng sang, Dĩ Mạch đỏ bừng mặt.
“Em mà có chồng như thế thì chết cũng đáng. Sáng nay anh ấy hỏi em gân đây có hàng quán bán đồ ăn sáng nào không. Em nói xa lắm, mà ở đây lại rất khó bắt xe. Chị biết anh ấy làm gì không? Anh ấy bắt tuyến xe bus số 2 đi đấy!”.
“Xe đó đông lắm”.
“Chứ còn gì, chị xem sang trọng như anh ấy mà phải chen lấn trên xe bus chỉ để mua đồ ăn sáng cho vợ thôi đấy!”.
“Cô cứ mơ đi, tôi làm ở khách sạn này lâu như thế rồi mà chưa từng thấy người đàn ông nào như anh ta cả đâu”.
Dĩ Mạch mỉm cười, không biết Lục Thiều Trì mà chen lấn trên xe bus thì trông thế nào nhỉ? Cô thật sự khó hình dung ra cảnh anh mặc vest đi giày da chen chân trên xe bus, bị người ta đẩy tít vào trong góc, trên tay vẫn cố giữ mấy cái túi thức ăn, trông sẽ như thế nào nhỉ?
Mọi người đều tưởng cô là người bất hạnh, nhưng cô thì lại thấy ông trời rất ưu ái mình. Ngày xưa thì có Mộ Hàn, Mộ Hàn bỏ đi thì lại gặp được Thiều Trì. Cuộc sống tươi đẹp, ông trời quả là rất biết chiều lòng cô.
Khi về lại chỗ ngồi, sắc mặt Dĩ Mạch tươi roi rói, phấn chấn lên kế hoạch đi chơi trong ngày.
“Dĩ Mạch...”. Lục Thiều Trì ngắt lời cô.
“Vâng?”. Cô mở to mắt chờ anh nói.
“Anh... anh... anh có quà tặng em”. Có phải người đàn ông nào lúc cầu hôn cũng hồi hộp thế này không? Trước kia, lúc được Tổng thống Mỹ trao giải thưởng, anh cũng không hồi hộp đến thế này.

“Thiều Trì, Trung Thu đã qua rồi”.
“Anh biết”.
“Hôm nay không phải sinh nhật em”.
“Anh biết”.
“Hôm nay cũng không phải ngày kỷ niệm chúng ta yêu nhau”.
“Anh biết”.
“Anh không định chia tay em vì em đánh anh đấy chứ?”.
“Cái gì?”. Trong đầu cô nàng này toàn những thứ gì thế không biết?
“Trong phim Cô nàng ma mới, lúc Dương Thiên Hoa chia tay với Ngô Ngạn Tổ, chị ấy đã tặng anh ta một con búp bê làm quà đấy”. Dĩ Mạch hồn nhiên giải thích.
“Anh không phải là cái cô ngớ ngẩn đấy”. Lục Thiều Trì gầm gừ trong họng.
“Thế sao anh lại tặng quà cho em?”.
“Anh... anh... em mở ra xem trước đã”. Lục Thiều Trì bỗng lắp bắp, không biết phải nói thế nào.
“Thế thì em xem luôn nhé”.
Dĩ Mạch cầm lấy hộp nữ trang bọc nhung đỏ, tò mò mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh.
Dĩ Mạch trong thoáng chốc thấy đầu óc trống rỗng. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hồi hộp của Lục Thiều Trì, lại vội vàng cúi xuống. Ánh mắt cháy bỏng của anh toát lên bao hy vọng.
“Thiều Trì... thứ này đắt quá”. Cảm giác ngọt ngào trào dâng trong tim, khóe mắt cô ươn ướt. Anh đang cầu hôn với cô, từ bây giờ cô không còn cô độc nữa! Niềm xúc động đột ngột khiến cô lúng túng, cô muốn nhận lời ngay lập tức, nhưng lại sợ hình ảnh của Vân Mộ Hàn chưa phai nhạt trong tim sẽ làm cho tình yêu của mình dành cho anh không thuần khiết. Chàng trai này tốt với cô như thế, làm sao cô có thể đồng ý lấy anh khi trái tim chưa toàn vẹn? Anh xứng đáng được hơn thế.
“Dĩ Mạch”. Nét mặt của Lục Thiều Trì đầy vẻ nghiêm túc, sự kiên nhẫn ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm. Anh đang chờ một lời đồng ý, nhưng cô lại không thể cho anh.
Ánh mắt né tránh của Dĩ Mạch đã cho anh câu trả lời.
“Thiều Trì...”.

“Đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Em không tưởng anh đang cầu hôn em đấy chứ? Đây chỉ là món quà bình thường thôi, lúc ở bên Mỹ anh thấy đẹp nên mua, không đáng mấy tiền đâu”.
“Thật chứ? Trông đẹp quá”. Nghe Thiều Trì nói vậy, Dĩ Mạch thấy hơi hẫng hụt, hóa ra không phải anh cầu hôn cô. An Dĩ Mạch, ngươi muốn lấy chồng đến phát điên rồi sao?
Thiều Trì nhìn Dĩ Mạch đeo chiếc nhẫn mà lòng rối bời. Đúng là cô nàng ngốc, nếu không phải anh muốn cầu hôn cô thì đem nhẫn theo người làm gì? Từ khi ở Mỹ về, ý nghĩ duy nhất của anh là sống cả đời với cô. Nếu cô có lòng với anh thì tại sao lại không nhận ra ý tứ trong mắt anh? Không mấy tiền, chỉ có cô mới ngây thơ như vậy, có ai lại tùy tiện mua một chiếc nhẫn kim cương mười hai cara chỉ vì thấy đẹp?
Lục Thiều Trì, hóa ra ngươi sợ bị từ chối đến thế sao, trước khi cô ấy từ chối ngươi đã tìm cách chống chế. Trong tim có bao nhiêu điều oán hận ghen tuông, chỉ có mình ngươi mới tỏ.
...
Khách sạn ở trong khu phố mới. Ăn sáng xong, Dĩ Mạch hào hứng kéo Lục Thiều Trì bắt xe đến khu phố cổ.
Trên đường đi Dĩ Mạch kiên quyết không gọi taxi, mà cùng Lục Thiều Trì chen chúc trên chiếc xe bus chạy rình rang, ngắm phong cảnh bên ngoài qua những đầu người lắc lư, cô thấy mình thật hạnh phúc. Máu nghịch ngợm nổi lên, Dĩ Mạch buông tay nắm, thích thú nghiêng qua ngả lại cùng xe, mấy lần xe phanh gấp làm cô suýt nữa thì ngã lăn quay, khiến cho Lục Thiều Trì sợ muốn đứng tim, chỉ biết giơ thân mình ra che chắn cho cô.
“Hồi trước có lần em đến Quảng Châu, cũng ngồi xe bus hai tầng thế này. Hồi đó bố đưa em đi, còn mua ốc xào cho em nữa, thế là em vừa ăn ốc xào vừa leo lên leo xuống bậc cầu thang. Đến lúc xe phanh gấp, em ngã dúi dụi từ trên xe xuống. Sau đó mỗi lần đi xe bus, lúc nào bố cũng đứng chắn cho em, giống như anh bây giờ.
Dĩ Mạch không nói trước đây Vân Mộ Hàn cũng từng che chắn cho cô như thế. Cô tựa vào lòng Lục Thiều Trì, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim anh. Lục Thiều Trì lặng lẽ ôm lấy cô, ngoài những năm đi học ở Mỹ, anh rất ít khi đi xe bus. Nhìn Dĩ Mạch đang tựa vào người mình, anh bỗng cảm thấy hóa ra ở cùng người mình yêu quý thì vất vả cũng là một thứ hạnh phúc.
“A, có mực viên!”. Đến phố đi bộ, Dĩ Mạch liền lao đến hàng ăn ven đường.
“Em lạ thật, khu mua sắm to như thế em không đi, chỉ biết lao đầu vào mấy quán vỉa hè này”. Lục Thiều Trì nhìn cô ăn, tương ớt dính đầy mồm, bèn đưa cô giấy lau.
“Khu mua sắm thì có gì hay? Mấy cửa hàng này còn không bằng ở Nam Kinh. Mua quần áo thì ở đâu chả mua được, đến cả phố hàng hiệu Vân Trạch đây còn không để mắt đến nữa là”.
Dĩ Mạch bưng bát mì chua cay lên, vừa ăn vừa hùng hồn phát biểu quan điểm của mình. Đang ăn thì bỗng có ngón tay chọc chọc vào người cô, Dĩ Mạch ngẩng đầu thì thấy một phụ nữ trung niên đang nhìn mình, tay cầm một chồng báo, trên người đeo tấm biển người tàn tật, mời cô mua tờ báo.
Dĩ Mạch vội rút ví, cô vốn hay bừa bãi, không biết nhét tiền vào ngóc ngách nào trong ví rồi. Thấy cô loay hoay lục lọi mãi, Lục Thiều Trì rút ra một trăm tệ đưa người phụ nữ, bà ta vội khom lưng cảm ơn.
“Anh đốc tờ Lù, lẽ nào anh không biết cho tiền ngoài đường thì phải cho tiền lẻ ư?”. An Dĩ Mạch trợn mắt chống nạnh lên lớp.
“Đều là làm việc thiện cả, có gì khác đâu?”.
“Có chứ, anh có thể nghĩ xem mình còn có bao nhiêu tờ một trăm tệ”. Dĩ Mạch đưa tay chỉ sau lưng Lục Thiều Trì.
Lục Thiều Trì quay người, bỗng phát hiện ra có một đám ăn mày tập trung sau lưng mình, có lớn có bé, có nam có nữ, giơ những bàn tay đen nhẻm ra vây lấy anh.
Thiều Trì giật mình, đến khi nhìn Dĩ Mạch thì thấy cô cắn môi, mặt cười tinh quái nhìn mình.

Anh lắc lắc đầu, vừa lấy ví ra thì bị Dĩ Mạch giật phắt lấy.
“Còn lấy tiền gì nữa, chạy mau!”. Dĩ Mạch kéo anh, lao thẳng ra ngoài đám người.
“Này, chúng tôi đều là người nghèo, các người cho bà ấy sao không cho chúng tôi...”.
Tiếng rủa xả từ phía sau vọng đến, Dĩ Mạch kéo Lục Thiều Trì, vứt những lời rủa xả dó lại phía sau.
Đến khi biết chắc đám ăn mày phía sau không đuổi theo nữa, Dĩ Mạch mới dừng lại, tựa vào cột đèn đường thở hổn hển.
“Em có sao không? Tim em không tốt, không chạy nhanh thế này được”. Lục Thiều Trì lo lắng nhìn cô.
“Không chạy chẳng lẽ anh định cho mỗi người một trăm thật? Ăn mày bây giờ ghê gớm thật, còn chửi với theo người ta”.
“Thực ra họ rất đáng thương”.
“Hừ... giờ em biết vì sao hồi trước chẳng ai để ý đến em, chỉ có anh lại nhặt em. Có đồ ngốc như anh thì nghề hạnh phúc nhất đời này là làm ăn mày!”.
Thấy Dĩ Mạch cười ngọt ngào, tim Lục Thiều Trì cảm thấy xót xa. Cô thường dễ dàng nhắc đến hồi trước như vậy, luôn luôn thuyết phục mình rằng những ngày tủi nhục đó không đến nỗi tệ, nhưng cô lại không biết cách che giấu cảm xúc thật sự, nỗi cô đơn lướt qua trong mắt khiến anh đọc được nỗi buồn trong lòng cô.
“Tóm lại, sau này anh thấy ăn mày, đặc biệt là ăn mày nữ, lập tức quay đi, tuyệt đối chớ mời họ ăn cơm”.
“Sợ họ bám lấy anh giống em?”.
“Em không bám lấy anh”. Chân mày Dĩ Mạch nhướn lên, cô cúi đầu xem tờ báo vừa mua. Đột nhiên, nụ cười của cô từ từ tắt.
“Dĩ Mạch”. Thấy cô biến hẳn sắc mặt, Lục Thiều Trì lo lắng.
“Thiều Trì, chúng ta về Vân Trạch đi”.
Dĩ Mạch đột nhiên nói, Lục Thiều Trì nhìn rõ tiêu đề bài báo: Đám cưới linh đình ở Quân Duyệt - CEO Cool Game tháng sau cưới minh tinh Kim Eun Chae.
“Được, anh sẽ đặt vé về sáng mai”. Hóa ra là cô quan tâm đến chuyện đó. Nhất cử nhất động của người đàn ông đó đều tác động đến cô, mà anh lại không làm gì được.
“Thiều Trì, trước khi đi, tối nay ngồi vòng quay với em được không?”. Dưới ánh mặt trời, Dĩ Mạch khẽ khàng hếch cằm lên, cô cười với anh, nài nỉ. Trên tờ báo vừa rồi, bên cạnh tin Vân Mộ Hàn và Kim Eun Chae kết hôn còn có một tin không mấy nổi bật: Tiến sĩ y học người Mỹ Catherine phẫu thuật tim với phương pháp mới có hiệu suất thành công 30%.
Thiều Trì, anh sang Mỹ tìm cách chữa bệnh cho em thật ư? Nếu đúng là như vậy, cô sẽ chấp nhận phẫu thuật, bất kể hiệu suất thành công là bao nhiêu cô cũng sẽ chịu thử thách, vì cô muốn ở bên anh mãi mãi, không phải một ngày một năm mà là một đời một kiếp. Cô nhất định phải sống, vì hơn ai hết, cô rất hiểu nỗi đau mất người yêu còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Từ trong vòng quay nhìn bầu trời chiều sẩm tối, đó là màu của thủy tinh tím, giống như hạnh phúc tưởng như chỉ cần giơ tay là chạm đến mà thực chất rất xa vời.
Theo những gì người ta đồn đại thì khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, nếu những đôi tình nhân hôn nhau, họ sẽ được ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Trong công viên, giọng hát của Lương Tĩnh Như tỏa ra trong không khí ẩm ướt, tha thiết lặp đi lặp lại:
Anh dùng nước ngọt em vừa uống làm nhẫn
Nhẹ lồng vào tay em

Anh hỏi có thể suốt đời không
Phút giây đó bỗng yêu... sự ngốc nghếch cố chấp của anh...
Dĩ Mạch nhìn Thiều Trì, ánh chiều tà buông trên mặt anh thành những đường nét rõ ràng. Lòng cô bỗng xao động, hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, để cô được dựa vào vai anh như thế suốt đời.
“Thiều Trì, bài hát này rất hay”.
“Ừ, bài này tên gì? Lần sau anh sẽ mua đĩa cho em”. Thiều Trì không chú ý gì đến bài hát, anh chỉ mải âu yếm nhìn Dĩ Mạch.
“Nhẫn nước ngọt”. Dĩ Mạch khẽ trả lời, cô cắn môi, “An đã thấy nhẫn nước ngọt bao giờ chưa? Em làm cho anh một cái nhé”.
Dĩ Mạch bỗng hào hứng hẳn lên, cô lấy lon nước ngọt từ trong túi, bật lấy nắp lon, định đeo vào ngón tay anh, nhưng “chiếc nhẫn” quá nhỏ, Dĩ Mạch đành nhét nó vào tay anh.
“Em không có tiền mua kim cương, đành dùng cái này thay, anh không được chê, không được từ chối đâu đấy”.
“Ai bảo anh không lấy chứ? Không lấy chỉ có thiệt”. Niềm vui bất ngờ không che giấu trong mắt Lục Thiều Trì.
“Nói trước nhé, đã lấy là lấy cả đời”. Đấy là nếu cô vẫn còn được sống cả đời.
“Được, cả đời. Nhưng mà nhẫn bé thế này, em đeo hợp hơn, anh đeo cho em nhé”. Anh lại gần, nắm lấy tay Dĩ Mạch.
“Không, em có nhẫn kim cương rồi, không lấy nhẫn nước ngọt đâu”. Dĩ Mạch nhõng nhẽo cự lại, Thiều Trì đột nhiên cúi xuống hôn cô. Vòng quay đã lên đến chỗ cao nhất, bên bờ sông có người đốt pháo hoa, từng chùm từng chùm xòe rộng như những bông hoa rực rỡ, tiếng đì đùng át đi lời hát:
Em không cần anh giải thích
Em không cần anh thề ước
Em chỉ cần anh nhớ phút giây này
Hình bóng em trong mắt anh
...
Giọng hát của Lương Tĩnh Như ngọt đến nao lòng. Tại nơi cao nhất của vòng quay, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Thiều Trì, em không cần anh thề ước, chỉ hy vọng anh ghi nhớ hình ảnh của em ở phút giây này. Nếu có một ngày em không còn nữa, anh hãy nhớ đến tối nay, khi anh đeo nhẫn nước ngọt cho em.
Dĩ Mạch cười khe khẽ, trong mắt vẫn loang loáng nước. Pháo hoa bên ngoài khoang đã tắt, xuyên qua làn khói pháo vẫn chưa tan, cô nhìn thấy bồ cau bay thành đàn.


Đó là khung cảnh đẹp đẽ chỉ có trong mơ: Mây trên đồng, chim mỏi cánh không về...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui