07/11/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Màn hình cỡ lớn phía sau MC bắt đầu chiếu lại trích đoạn trong phim.
Yến tiệc diễn ra, người người say sưa, "Đùng" một tiếng, pháo hoa bắn tung ra, rải rác nơi chân trời, những người tham gia yến tiệc đồng loạt để chén rượu xuống, ngửa đầu nhìn lên, các thiếu nữ kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán, nối tiền không dứt.
Ống kính xẹt qua tường cung màu đỏ, "Bốp" một tiếng, roi dài quất xuống, thanh niên đang quỳ trên đất hơi lảo đảo, hai tay nắm chặt, đau đớn run lên.
Nhưng trong ánh mắt của y hoàn toàn không có đau buồn, chỉ có sự mông lung mờ mịt.
Khiến người ta nát lòng, cũng khiến người ta khó mà quên nổi.
Đây là bộ phim "Phù Dung".
Hình ảnh tối dần, vài giây sau, có tiếng còi ô tô vang lên.
"Hoa! Tôi muốn hoa!"
Thanh âm gần như rít gào đột ngột xuất hiện, tiếp theo là tiếng thắng xe chói tai.
Màn hình một lần nữa sáng lên, thiếu niên hoảng hốt lao xuống xe, người đi đường nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi, mãi đến khi có người hô lên: "Giúp với, ngăn cậu ấy lại, đừng để cậu ấy chạy loạn!"
Những người tốt bụng xung quanh vội tiến lên, cùng nhau giữ thiếu niên này lại, cậu vì phẫn nộ mà há miệng thở dốc, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Mà đôi mắt của thiếu niên vẫn luôn dán chặt vào một bó hoa bách hợp.
Chỉ trong gang tấc, chỉ còn thiếu một chút nữa là đầu ngón tay của cậu có thể chạm đến cánh hoa mềm mại kia rồi.
Chỉ còn đúng một chút nữa thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể với tới được.
Thiếu niên mở to hai mắt, nước mắt lăn xuống, cậu nhìn chằm chằm về phía bó hoa bách hợp, trong mắt là yếu đuối, đau đớn, phẫn nộ, vô số cảm xúc đan xen quấn lấy nhau, cuối cùng chỉ còn lại mất mát cùng đau thương khôn cùng.
Tên bộ phim "Đi ngang nhân gian" chậm rãi hiện lên, mà ở bên dưới, chính là tên diễn viên:
Hề Gia Vận trong vai Tạ Nhiên.
Vài giây sau, ánh đèn sáng lên, dưới đài tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền.
MC cũng ngây ra một chút, xong lập tức nhiệt liệt vỗ tay, anh ta và khách mời có mặt đều quay lại tìm xem Hề Gia Vận ở đâu, cuối cùng ánh mắt tập trung về phía lối vào.
Hề Gia Vận vẫn đứng tại chỗ, vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Phó Tư Diễn thấy thế, vươn tay đỡ lấy nhóc Nhai Tí trong ngực cậu, nhẹ giọng nói: "Là em đấy."
Hề Gia Vận không chắc lắm hỏi lại: "Em không phải đang nằm mơ chứ?"
Nhóc Phượng Hoàng cướp lời đáp: "Không phải!"
Hề Gia Vận ngẩng đầu lên, nhìn lại thêm một lần nữa, xác nhận mình không nghe nhầm, cũng không nhìn nhầm, trên màn hình đúng là có tên của cậu, cậu hỏi nhóc Kỳ Lân: "Các con... Muốn cùng chú lên đài nhận thưởng không?"
Nhóc Kỳ Lân nghiêng đầu hỏi Hề Gia Vận: "Gia Gia, chú hồi hộp lắm ạ?"
Hề Gia Vận còn chưa kịp đáp, nhóc Phượng Hoàng đã cảm thấy nhân viên chăm sóc đúng là không thể rời nó ra một giây phút nào, trong lòng lập tức sướng đến mức muốn bay lên, nhưng vẫn nhất quyết nghĩ một đằng nói một nẻo như cũ: "Không muốn, bọn con không đi, Gia Gia phải học cách tự lập đi, không thể dựa dẫm vào bọn con mãi như thế được!"
Hề Gia Vận: "..."
Nhóc Phượng Hoàng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, Hề Gia Vận có hơi buồn cười, cảm giác căng thẳng trong lòng cậu cũng giảm bớt không ít, Hề Gia Vận, hít vào một hơi thật sâu, đi về phía trước một bước, sau đó lại đột nhiên quay đầu lại.
Phó Tư Diễn dường như đã sớm đoán được, anh trầm giọng nói: "Tôi ở đây chờ em."
Hề Gia Vận gật đầu, trong lòng thấy bình tĩnh hơn hẳn.
Cậu đi trên thảm, tới đài nhận thưởng.
MC tươi cười đưa cho cậu một chiếc micro, nói: "Từ trước tới giờ, cậu chính là người đầu tiên được đề cử cùng lúc ở hai hạng mục quan trọng, cũng là diễn viên đầu tiên cùng lúc nhận được cả hai giải thưởng đấy."
Hề Gia Vận cười cười, "Cám ơn."
MC lại nói: "Tôi chưa từng xem phim truyền hình và phim điện ảnh của cậu, nhưng đoạn cắt nhỏ vừa rồi được chiếu thực sự làm tôi rất xúc động, giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất đều được trao cho cậu, chỉ có thể nói là —— Có tài ắt có danh!"
Dứt lời, anh ta ra hiệu, để đội nghi thức mang cúp lên.
MC lại trêu chọc hỏi: "Tôi có thể sờ thử cúp của cậu một tí không?"
Hề Gia Vận hỏi anh ta: "Tay anh có sạch không đó?"
Mc lập tức xòe tay cho cậu kiểm tra, "Sạch, đảm bảo sạch sẽ tiệt trùng."
Hề Gia Vận bèn nói: "Tốt lắm, vậy anh có thể sờ nhiều thêm hai cái."
MC cười phớ lớ, anh ta hỏi Hề Gia Vận: "Cậu có từng nghĩ mình sẽ giành được cùng một lúc cả hai giải thưởng không?"
"Không." Hề Gia Vận lắc đầu, thẳng thắn nói, "Thực ra tôi chỉ chuẩn bị trước có một phần cảm ơn khi nhận thưởng thôi. Cho nên lúc được báo mình nhận được cả hai giải một lúc, tôi còn suýt nghẹn ấy chứ, thế là phải cảm ơn hai lần liền à, tôi chả nghĩ ra cái gì để nói nữa cả."
Lúc này không chỉ có MC bật cười, mà các diễn viên khác ở bên dưới cũng bị cậu làm cho buồn cười không thôi, MC túm lấy cậu nói: "Nếu cậu đã nói vậy thì bọn tôi nhất định phải được nghe cậu cảm ơn hai lần."
Hề Gia Vận giả vờ kinh ngạc, "Ớ? Thật đấy à?"
Bọn họ người xướng kẻ họa, bầu không khí trở nên vô cùng sống động, nhưng đùa thì đùa, quan trọng vẫn là phải trao giải, MC hắng giọng một cái, "Nào, cúp của cậu đây —— Hai cái."
Đội nghi thức đi tới trước mặt Hề Gia Vận, cậu cúi mắt nhìn, cúp được để trong khay rất đẹp, màu vàng, trên đỉnh có hình một chú Khổng Tước đang giang cánh, tư thái mềm mại, tao nhã, trông rất sống động.
Cậu nhẹ giọng nói cảm ơn, cầm lấy hai chiếc cúp.
Cúp không nặng, nhưng chúng nó thật kỳ diệu mà lập đầy chỗ trống trong lòng Hề Gia Vận lúc này, khiến cậu có cảm giác mình thực sự nhận được giải thưởng.
MC hỏi Hề Gia Vận: "Cậu có gì muốn nói không?"
Dùng một chút, MC lại bổ sung thêm: "Hôm nay là ngày vui, không làm khó cậu nữa, nếu chỉ chuẩn bị trước có một phần lời cảm ơn, vậy cậu nói chung cho cả hai giải luôn đi."
Hề Gia Vận mỉm cười, "Được."
MC làm một động tác "Mời", sau đó lui về phía sau vài bước, để lại sân khấu cho hề Gia Vận.
Hề Gia Vận cúi đầu nhìn chiếc cúp trên tay, một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi mở miệng: "Trước đây tôi luôn cảm thấy vận may của mình không được tốt cho lắm."
"Tham gia show tài năng thì không phải mình bị gẫy xương lại đến máy móc trục trặc, đang vội vàng đến buổi thử giọng thì tàu điện ngầm lại đột nhiên không chạy nữa, xui xẻo đến độ trợ lý của tôi lúc nào cũng khuyên tôi đi thắp hướng khấn phật." Hề Gia Vận nói, "Sau này mới phát hiện, hóa ra không phải tôi cũng không xui xẻo đến vậy."
"Nếu vận may thực sự rất kém, tôi sẽ không thể tình cờ gặp được nhiều người tốt như vậy, lại may mắn được đứng ở đây, khiến mọi người phải phí thời gian nghe mấy lời này của mình."
Nói đến đây, Hề Gia Vận nhìn xuống dưới khán đài, tầm mắt của cậu lướt qua từng gương mặt quen thuộc, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: "Thật sự cảm ơn mọi người —— Cảm ơn trợ lý vẫn theo tôi từ lúc tôi tốt nghiệp đến giờ, cảm ơn các vị đạo diễn đã cho tôi cơ hội, cảm ơn những người luôn cổ vũ tôi tại trường quay, Mạnh Sanh, Tôn Văn Văn..."
Cậu đọc lên từng người từng người một, thoáng dừng vài giây, lại nói tiếp: "Còn cả các con nữa —— Các bé cưng của chú."
Lần này đến lượt nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí được chỉ đích danh, Hề Gia Vận dịu dàng nói: "Sự tồn tại của các con, đối với chú, giống như một món quà vậy, cũng là một sự khởi đầu mới, chú rất may mắn được có các con."
Nhóc Kỳ Lân hấp háy mắt, nhỏ giọng nói: "Bọn con cũng rất may mắn được có Gia Gia nha."
Nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí cùng nhau gật đầu, nhất trí tán thành.
Hề Gia Vận gần như đã nói đến tất cả mọi người, chỉ còn một cười cuối cùng vẫn chưa nhắc đến.
Cậu cười tủm tỉm, quay sang nhìn thẳng vào mắt Phó Tư Diễn, vẻ mặt vô cùng giảo hoạt, "Còn cả giám đốc Phó, anh Phó của em nữa.'
Cậu nói: "Ngày hôm nay, em không muốn cảm ơn anh, em có lời khác muốn nói với anh."
Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, đang muốn dò hỏi, thì Hề Gia Vận đã xuống đài, đi thẳng về phía anh.
Ngay khi hai người chỉ còn cách nhau có một mét, Phó Tư Diễn ăn ý giang hai tay ra, Hề Gia Vận lập tức nhào vào trong ngực anh, sau đó ghé sát vào tai đối phương, nhỏ giọng nói: "Anh Phó, em yêu anh."
Bàn tay đặt lên hông cậu của Phó Tư Diễn hơi siết lại, anh cúi mắt nhìn, đang định nói gì đó ——
Nhóc Phượng Hoàng đã bắt đầu lớn tiếng kêu gào, "Gia Gia yêu con, cũng yêu con nữa! Không cho chú chỉ yêu mình chú kia!"
Nhóc Kỳ Lân cũng học theo, "Cả con nữa!"
Nhóc Nhai Tí tuy là không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Hề Gia Vận không chớp, rõ ràng là đồng ý với lời của hai nhóc kia.
——Gia Gia không thể chỉ yêu mỗi mình Phó Thế Hiển được!
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận: "... ... ..."
Cả người cậu cứng đờ, lần thứ hai không kịp chuẩn bị, muốn lập tức đi chết.
Phó Tư Diễn biết từ trước đến giờ Hề Gia Vận luôn ngại ngùng xấu hổ bằng không cũng sẽ không cố ý đi xuống rồi mới nói những lời kia với anh, anh cúi xuống nhìn vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của Hề Gia Vận, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Phó Tư Diễn cười khẽ hỏi Hề Gia Vận: "Đi à?"
Hề Gia Vận ngẩn ngơ, "Hả?"
Phó Tư Diễn ngước mắt nhìn quần chúng ăn dưa xung quanh, hiếm thấy mà đưa ra quyết định luôn cho Hề Gia Vận, "Đi thôi, về nhà."
Anh nắm lấy Tay Hề Gia Vận, kéo cậu rời khỏi hội trường.
Mấy nhóc Kỳ Lân cũng vội vàng bám theo.
Lễ trao giải cùng toàn bộ những khách mời khác bị bỏ lại phía sau, tuy là bị nhét đầy một họng cơm chóa, nhưng mà các cô cũng đã ăn dưa thoải mái, ai nấy đều kìm lòng không đặng than một tiếng ——
Ôi tình yêu!
Về phần hai kẻ đang yêu đương là Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn vừa chạy mất hút kia, lúc này họ đã cùng mấy nhóc tì trong nhà ra đến bãi đỗ xe của sân vận động rồi.
Phó Tư Diễn hỏi Hề Gia Vận: "Đi ăn xong rồi mới về nhà nhé?"
Hề Gia Vận nghĩ nghĩ, "Không ăn ngoài đâu, để em nấu cho."
"Ba đứa nó..." Hề Gia Vận chỉ về phía ba bạn nhỏ đang tăng động nhà mình, "Thao Thiết đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy rồi, vừa bị ăn đánh, lại còn bị cướp nhiều đồ như vậy, dù sao cũng phải thỏa mãn ước nguyện của nó một lần!"
Phó Tư Diễn không có ý kiến gì, "Ừ."
Nhóc Phượng Hoàng vừa rồi đã bị ăn mắng rồi, không dám có ý kiến ý cò gì nữa, nó đành nghiêm túc nhấn mạnh với Hề Gia Vận: "Một lần! Chỉ được cho nó ăn đúng một lần thôi!"
Hề Gia Vận bó tay bất lực nhìn nhóc con này, "Biết rồi."
Phó Tư Diễn cười cười, giúp cậu mở cửa xe, Hề Gia Vận, ôm từng đứa một bỏ lên ghế sau, mình thì ngồi vào cạnh chỗ ghế lái.
Phó Tư Diễn liếc nhìn hề Gia Vận, "Đi nhé?"
Hề Gia Vận gật gật đầu, "Vâng, đi thôi, chúng ta về nhà."
Xe vừa khởi động, điện thoại của Hề Gia Vận vang lên, cậu lấy ra nhìn, thấy là do sở thú thành phố gọi tới bèn lập tức bắt máy.
Rất nhanh đã nói chuyện xong.
"Sao vậy?" Phó Tư Diễn hỏi.
Hề Gia Vận nghĩ nghĩ, đáp: "Anh có em vợ rồi."
Phó Tư Diễn nhíu mày: "Hả?"
Hề Gia Vận cười nói: "Gấu ba và gấu mẹ của em —— Triều Triều với Dương Dương vừa sinh được một bé gấu trúc con!"
Phó Tư Diễn: "..."
Anh liếc nhìn về phía Hề Gia Vận, thấy cậu đang vui vẻ tươi cười, hai mắt cong cong như trăng khuyết, dáng vẻ như mừng thầm vì trêu được người ta, mấy giây sau, Phó Tư Diễn cũng cong môi cười.
"Chờ mấy hôm nữa chúng ta đi xem xem?"
"Được, em cũng đang định nói vậy đây."
Hề Gia Vận gật đầu, Phó Tư Diễn mặt không đổi sắc nói: "Mới vừa rồi bị cắt ngang."
Hề Gia Vận, "Hả?"
Phó Tư Diễn chậm rãi nói: "Tôi cũng yêu em."
Trong lòng Hề Gia Vận đánh thịch một cái, mãi lâu sau mới phản ứng lại được, vành tai lại bắt đầu nóng hổi, nhưng vẫn cố ra vẻ thản nhiên nói: "Há, cái này em sớm biết rồi."
Phó Tư Diễn cười nhẹ, "Vậy thì tốt."
Hề Gia Vận tránh ánh mắt anh, mở cửa sổ xe ra.
Thành phố buổi tối đèn đuốc lộng lẫy, gió đêm nhè nhẹ thổi tới.
Mà tim cậu, đang nhảy nhót không thôi.
--- Kết thúc toàn văn ---
----------oOo----------
Editor có lời muốn nói: Hoàn rồi hoàn rồi *Tung hoa*. Tạm biệt mấy nhóc con dễ thương ở đây thôi.
Nhân tiện chào mừng các cô nhảy hố "Càng flop dưới Địa Phủ càng hot" nha. Tiếp tới sẽ chăm chỉ post em nó. Mỗi ngày một chương, khi nào post được nửa, tầm 35 - 40 chương thì sẽ nhá hàng "Trồng rau nuôi gà", một cái hố gần 300 chương (Ối má).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...