01/11/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Mạnh Sanh: "?"
Còn ăn sáng cái gì mà ăn? Vừa nãy có phải cô đã nghe thấy tin tức gây sốc nào không?
Mạnh Sanh rơi vào trầm tư, không ngừng hoài nghi liệu có phải mình ù tai nghe nhầm không.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một tiếng thét chói tai bất chợt vang lên: "A a a a a a a ——! ! !"
Thanh âm cao chót vót, y như marmota [1] gào thét, Hề Gia Vận và Mạnh Sanh giật bắt cả mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tưởng Ninh Ninh đang đứng ngoài cửa. Hai mắt cô trợn to, giơ tay lên bịt miệng, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi.
Hề Gia Vận nói cho Mạnh Sanh quan hệ của cậu và Phó Tư Diễn hoàn toàn là để an ủi cô, không ngờ đúng lúc Tưởng Ninh Ninh cũng chạy lên, còn nghe thấy toàn bộ, này cũng không biết làm thế nào, Hề Gia Vận hỏi cô: "... Dọa cô rồi à?"
Một lúc lâu sau Tưởng Ninh Ninh mới chậm chạm lắc đầu một cái, cô lắp bắp hỏi: "Anh, lời anh vừa mới nói, là đang nói đùa à?"
Fan nhỏ này của cậu không tiếp nhận được chuyện này sao?
Hề Gia Vận hiểu nhầm ý của Tưởng Ninh Ninh, cậu biết có một số fan hâm mộ không thích idol của mình có người yêu, lại thêm vành mắt đỏ hoe sưng húp của cô, Hề Gia Vận vô thức cảm thấy là cô đang thất vọng. Nhưng dù như thế, Hề Gia Vận vẫn nói: "Không phải, không phải nói đùa, là thật."
Là thật.
Là thật.
Là thật! ! !
Tưởng Ninh Ninh trợn tròn mắt.
CP cô chèo cập bến rồi, còn đứng trước mặt cô xác nhận, bọn họ là thật nữa chứ.
"A ——! ! !
Lại một tiếng hét nữa vang lên, nhưng lần này không phải là Tưởng Ninh Ninh, cô mới chỉ kịp há mồm, còn chưa hét ra tiếng đã bị Mạnh Sanh giành trước.
Mạnh Sanh hét hoàn toàn là vì bây giờ cô mới phản ứng lại chuyện lúc nãy nghe được, cũng nhớ mình đã nói cái gì.
Nói cách khác, vừa rồi, cô nói muốn làm bà Phó, mỗi ngày vì giám đốc Phó san sẻ gánh nặng nhiều tiền.
Lại còn nói, mình lo lắng bà Phó hiểu nhầm mình có quan hệ không trong sạch với giám đốc Phó, lập tức lao đến thành phố F, tát mình, cào mặt đẹp của mình.
Mấy lời này đều là Mạnh Sanh cô nói với Hề Gia Vận.
Nhưng vấn đề là Hề Gia Vận không chỉ là Hề Gia Vận, cậu ấy còn là bà Phó nữa.
Cậu ấy chính là bà Phó hàng thật giá thật đấy! ! !
Mạnh Sanh: "."
Đây là hiện trường chết chóc nào thế?
Mạnh Sanh chỉ hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Trên thực tế, lúc này, không chỉ có Mạnh Sanh mà cả Tưởng Ninh Ninh đều vô cùng kích động. Đương nhiên —— Cảm xúc của Mạnh Sanh là suy sụp muốn chết, còn Tưởng Ninh Ninh là hưng phấn muốn chết, Hề Gia Vận hỏi hai người: "... Có cần em cho hai người không gian riêng, yên tĩnh một chút không?"
So với yên tĩnh, Mạnh Sanh càng hi vọng Hề Gia Vận lập tức mất trí nhớ, cô khóc không ra nước mắt nói: "Mất mặt, mất mặt quá đi, Gia Gia, xin cậu đấy, làm ơn quên hết mấy lời chị vừa nói đi!"
Hề Gia Vận bèn phối hợp với cô, hỏi: "Hở? Vừa này chị có nói gì à? Sao em chả có chút ấn tượng nào thế nhỉ?"
Mạnh Sanh hít sâu một hơi, ra vẻ bản thân không xấu hổ: "Hu hu hu hu hu tốt, chị tốt rồi."
Cô tốt, nhưng mà Tưởng Ninh Ninh lại không tốt.
Cô ngơ luôn rồi.
Phải biết CP Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn này, ngay từ khi Tưởng Ninh Ninh mới lên thuyền đã biết khả năng giữa hai người họ không lớn rồi, lý do không vì gì khác —— Chính là giữa hai người có quá ít liên hệ, nhưng Tưởng Ninh Ninh vẫn quyết tâm chèo.
Một khi sự tồn tại của Phó phu nhân được công khai, CP này sẽ không có một xíu xiu khả năng thành thật nào cả, cũng là tuyên bố BE đắm thuyền, do đó tối hôm qua Tưởng Ninh Ninh còn khóc suốt cả một đêm.
Nhưng mà ban nãy, ngay mới vừa nãy thôi, cô nghe thấy Hề Gia Vận nói ——
"Phó phu nhân mà mọi người nói, chắc là em đấy?"
Cậu ấy là Phó phu nhân! ! !
Chính là cậu ấy! ! !
Tưởng Ninh Ninh đột nhiên chăm chú nhìn về phía Hề Gia Vận, trong đầu như có vô sô pháo hoa nở tung.
Hề Gia Vận: "?"
Cô nàng fan nhỏ này của cậu hình như thực sự không chấp nhận được?
Hề Gia Vận nghĩ một chốc, đang muốn nói gì thì lời kế tiếp của Tưởng Ninh Ninh lại làm cho cậu ngẩn cả người ——
"Hu hu hu hu hu hu hu CP Mị chèo real rồi!" Tưởng Ninh Ninh thực sự mừng đến phát khóc, "Mị biết ngay mà, hai người thực sự rất rất xứng đôi! Gia Gia, cậu với giám đốc Phó chính là được ông trời tác hợp, trời đất tạo nên, một đôi trời sinh!"
"Vậy cuối cùng là lúc nào hai người mới đi đăng ký kết hôn vậy! ? ? ?"
Hề Gia Vận: "?"
Phản ứng của Tưởng Ninh Ninh thực sự không giống với trong tưởng tượng của Hề Gia Vận lắm, Hề Gia Vận hỏi cô: "... Không phải bình thường fan đều không thích idol nói chuyện yêu đương à, tôi còn tưởng cô sẽ không vui, hoặc là thấy thất vọng với tôi?"
"Không đâu, đương nhiên là không rồi!" Hai mắt Tưởng Ninh Ninh sáng lấp lánh, "Gia Gia, cậu không biết cậu với giám đốc phó xứng đôi thế nào đâu, thực ra bọn tôi đều lén lút, ngầm YY cậu với giám đốc Phó đấy!"
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Không cần biết là như thế nào, CP của Tưởng Ninh Ninh cuối cùng cũng cải tử hồi sinh, tất cả những gì họ YY đều là thật, cô vô cùng phấn khởi. Nhưng mà hưng phấn thì hưng phấn, Tưởng Ninh Ninh cũng biết chuyện như thế này không thế nói lung tung ra bên ngoài, trừ khi Hề Gia Vận tự mình muốn công khai, cô quay sang đảm bảo với Hề Gia Vận: "Gia Gia, cậu yên tâm, chuyện của cậu với giám đốc Phó tôi nhất định sẽ không truyền ra bên ngoài đâu!"
Mạnh Sanh bị lời này của Tưởng Ninh Ninh nhắc tỉnh, nghĩ một chút cũng nói: "Vậy, vậy chị cũng không giải thích vội, giúp Gia Gia cậu che giấu một chút!"
Hề Gia Vận thực ra cũng không bận tâm những chuyện này lắm, nhưng rõ ràng cả hai người họ đều có ý tốt, bèn cong mắt cười nói: "Vậy làm phiền hai người nhé."
"Không phiền không phiền!"
"Không vấn đề gì!"
Sáng sớm Mạnh Sanh vẫn còn đang rầu rĩ về cái nồi từ trên trời rơi xuống này —— Tự dưng nói cô là Phó phu nhân, nhưng bây giờ đã biết bà Phó thực sự là Hề Gia Vận, Mạnh Sanh không còn thấy phiền muộn gì nữa, cô sờ sờ bụng, "Có hơi đói bụng, đi xuống ăn sáng đi?"
Tưởng Ninh Ninh nói: "Ăn chứ, chờ em một chút, em trang điểm qua một tí!"
Mạnh Sanh: "Được, vậy Gia Gia, cậu cứ xuống trước đi, một lát nữa bọn chị xuống luôn."
Hề Gia Vận gật đầu, đi ra ngoài trước.
Nhưng cậu cũng không vội xuống tầng, mà lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn ấn, gửi một tin nhắn sang cho Phó Tư Diễn.
[ Vừa nãy đã cho anh một danh phận.]
Một giây sau, điện thoại của Phó Tư Diễn đã gọi tới.
Hề Gia Vận nhận máy, tiếng nói đặc biệt êm tai của đối phương truyền qua ống nghe: "Hử? Cho tôi một danh phận sao?"
Hề Gia Vận nói: "Chuyện của chúng ta, em vừa mới nói cho Mạnh Sanh với Tưởng Ninh Ninh xong."
Lông mày Phó Tư Diễn khẽ nhướng lên một chút, ngữ khí cũng rất là bình thản, "Nói thì cứ nói đi. Anh Phó bận lắm, không rảnh nghe mấy chuyện cỏn con này."
Hề Gia Vận híp mắt hỏi anh: "Vậy anh Phó nghe chuyện gì mới rảnh rỗi."
Giọng Phó Tư Diễn trầm hơn: "Anh Phó chỉ rảnh nghe Gia Gia nói em ấy chơi mệt rồi, hoặc là Gia Gia dự định công khai tình yêu, tuyên bố chủ quyền với anh Phó —— Anh Phó là của em ấy, em ấy cũng chỉ thuộc về anh Phó thôi."
Hề Gia Vận ra vẻ tiếc nuối nói: "Vậy thì tiếc quá, em còn chưa chơi mệt. Hơn nữa, Mạnh Sanh nói, làm bà Phó là phải san sẻ gánh nặng với chồng, bởi vì tiền của giám đốc Phó thực sự nhiều lắm, này quá dễ ăn mòn lý trí của người ta, em vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Phó Tư Diễn thấp giọng cười, "Vậy bao giờ em chuẩn bị xong, nhớ nói với tôi một tiếng."
Hề Gia Vận cũng mỉm cười, "Được, em sẽ cố gắng nhanh một chút, không để anh Phó phải chờ quá lâu."
Phó Tư Diễn ừ một tiếng, hai người đều không nói thêm gì nữa.
Nhưng bầu không khi như vậy lại không có chút lúng túng hay ngại ngùng nào, giữa bọn họ chỉ có ăn ý và hiểu nhau.
Hề Gia Vận nghe thấy tiếng Phó Tư Diễn gõ bàn phím ở bên kia, đột nhiên có một suy nghĩ.
Công khai, thực ra cũng không phải không thể.
Cho danh phận, đương nhiên là muốn để mọi người đều biết.
Cậu cũng phải tuyên bố chủ quyền.
*
Tục ngữ thường nói, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.
Bữa sáng thịnh soạn như vậy, thậm chí còn phong phú hơn hẳn mọi khi, rất rõ ràng không phải do ê kíp chương trình tốt bụng đột xuất, sự thực chứng minh, ê kíp chương trình đúng là không có ý tốt thật.
Sau khi bọn họ ăn sáng xong, Phó Tư Diễn mới đi xuống lầu, anh gõ ngón tay lên trên mặt bàn, ra vẻ bí hiểm nói: "Có một tin xấu. Vốn biệt thự này tôi định cho ê kíp chương trình mượn miễn phí, không yêu cầu trả tiền thuê, nhưng đạo diễn tiết mục nhất định nói phải trả tiền thuê phòng, cho nên trong vòng hai giờ nữa, tôi muốn nhận được tiền thuê."
Thiệu Cù phản ứng rất nhanh, "Giám đốc Phó, quét mã đi, tôi chuyền tiền cho anh."
Đạo diễn vội vàng ngăn lại: "Không được, như vậy không tính."
Thiệu Cù hỏi: "Vậy thế nào mới tính?"
Đạo diễn cười híp mắt trả lời: "Ồ, trước mặt không phải có bãi biển sao, du khách tham quan nhiều lắm, người buôn bán nhỏ cũng nhiều. Vừa rồi lúc mọi người ăn sáng, chúng tôi đã bàn bạc xong với mấy cửa hàng ở đó rồi, chờ lát nữa mọi người cùng thú cưng của mình phải dùng hết khả năng thu hút du khách đến mua sắm, tiền kiếm được trong thời gian đó có thể dùng để trả tiền phòng."
Ồ, hóa ra là đi làm bán thời gian.
Thiệu Cù không nói gì, chỉ vào con Ngáo nhà mình, không hiểu chơi cuộn giấy thế nào mà tự trói mình lại luôn, đang gầm gừ vừa hú vừa kêu nhờ con sen giúp đỡ, Thiệu Cù hỏi đạo diễn: "Anh cảm thấy con Ngáo này của nhà tôi có thể thu hút được du khách đến mua hàng à?"
Đọa diễn cười hì hì: "Thông cảm đi, hiệu ứng chương trình, tất cả là vì hiệu ứng chương trình thôi."
Hề Gia Vận hỏi: "Bọn tôi phải trả bao nhiêu tiền thuê phòng vậy?"
Đạo diễn trả lời: "Không có quy định, nhưng người trả nhiều nhất, sẽ có phần thưởng riêng. Đương nhiên người trả được ít nhất cũng sẽ có hình phạt tương ứng, coi như vì cái tội không chăm chỉ làm việc."
Giá thuê phòng còn lại còn không cố định nữa, ai nghe mà không thấy quá đáng chứ!
Thiệu Cù quay đầu nhìn về phía Phó Tư Diễn, nói đùa với anh: "Giám đốc Phó, không thì thế này đi, ê kíp chương trình không làm người, vậy để anh làm. Trên Weibo không phải đều đang nói Mạnh Sanh chính là bà Phó sao, vị kia trong nhà anh nghe thế chắc chắn không vui, chỉ cần anh nhất định không lấy tiền thuê phòng, vậy bọn tôi lập tức đứng ra chứng minh giúp, là anh với Mạnh Sanh hoàn toàn không có quan hệ gì cả."
Mạnh Sanh: "..."
Tưởng Ninh Ninh: "..."
Không cần đâu.
"Không cần." Ánh mắt của Phó Tư Diễn xẹt qua người Hề Gia Vận, anh nhẹ nhàng nói, "Em ấy sẽ không để tâm đâu."
Không hiểu chuyện là như thế nào, Thiệu Cù bỗng dưng thấy mình như vừa tự dát vàng lên mặt vậy, anh ta gãi gãi mũi, đau đớn không thôi nói: "Xong rồi, vậy nhất định tôi sẽ là người đứng bét cho xem."
Từ Mông Na an ủi anh ta: "Nhỡ không phải thì sao. Lần trước ghi hình ở thành phố C không phải chúng ta đều nghĩ Ninh Ninh sẽ không hoàn toàn được nhiệm vụ đấy còn gì? Kết quả Cici không những làm được mà còn lấy luôn cả hạng nhất."
Nói xong Từ Mộng Na hỏi Ninh Ninh: "Ninh Ninh cô còn nhớ lần đó không? Lúc ấy thực sự quá mạo hiểm."
Tưởng Ninh Ninh hoàn toàn không nghe ra Từ Mộng Na đang nói gì với mình, cô chỉ qua loa đáp vài tiếng, sau đó hai mắt sáng quắc như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm Phó Tư Diễn với Hề Gia Vận ——
Đường, chính chủ rải đường kìa!
Em ấy sẽ không để tâm đâu.
Gia Gia đương nhiên là không để tâm rồi, cậu ấy đã nói nha, thời gian rảnh của giám đốc Phó đều giành cho cậu ấy rồi, Gia Gia nhất định sẽ ép khô đối phương.
Hức hức hức hức, hiện trường chính chủ rải đường, sướng quá đi mất thôi.
Cô lên đúng thuyền rồi! ! !
...
Sau khi tuyên bố quy tắc nhiệm vụ xong, mọi người có thể bắt tay vào thực hiện ngay.
Cả nhóm đi về phá bãi biển, chủ cửa hàng mà ê kíp chương trình đã thương lượng từ trước đó đều đang đợi bọn họ đến, sau khi chia vị trí xong thì ai vào chỗ của người nấy.
Ngược lại, Hề Gia Vận do dự một chút xong, cuối cùng chọn nhóc Phượng Hoàng cùng làm nhiệm vụ này.
Cậu nghĩ rất đơn giản, trước nhóc Kỳ Lân đã tham gia một nhiệm vụ rồi, hơn nữa tính cách nhóc con này rất tốt, thân thiện với mọi người, bảo nó đi giao hàng nhất định cũng có thể hoàn thành tốt. Còn nhóc Nhai Tí, trên bãi cái người đến người đi thế này, nó sẽ không thích, Hề Gia Vận cũng không muốn để nó rơi vào trong trạng thái căng thẳng thần kinh, vì thế chỉ có thể lựa chọn nhóc Phượng Hoàng.
Hề Gia Vận không cần lấy hạng nhất, giờ cậu chỉ có một mong ước duy nhất, Hề Gia Vận nhỏ giọng căn dặn nhóc Phượng Hoàng: "Lát nữa còn đừng chạy đi mổ người lung tung đấy nhé."
Nhóc Phượng Hoàng bơ phờ đáp một tiếng, "Chíp."
Biết rồi.
Nhóc Phượng Hoàng vẫn còn chưa khôi phục lại tình thần sau cú đả kích tối qua.
Nhóc Kỳ Lân đáng ghét có công việc cố định, con vịt thối kia cũng có quỹ đen, chỉ có mình nó!
Có mình nó là không xu dính túi, lại còn không có công ăn việc làm!
Nhóc Phượng Hoàng toàn thân từ trên xuống dưới đều ũ rũ bơ phờ, tròn tròn một cục, ủ ở trên bàn không nhúc nhích, Hề Gia Vận thấy thế bèn sờ sờ đầu nó, hỏi: "Con không muốn tham gia nhiệm vụ hả? Không thì đổi nhóc Kỳ Lân lên cũng được?"
Nhóc Phượng Hoàng lập tức lắc đầu: "Chíp chíp chíp!"
Không được!
Mặc dù trạng thái của nó không tốt, nhưng vừa nghe Hề Gia Vận muốn đổi mình xuống, nhóc Phượng Hoàng đã lập tức bật dậy, lên án chất vấn Hề Gia Vận: "Chíp chíp chíp?"
——Chú muốn đuổi con xuống! ? ?
Nó không cho phép! ! !
Hề Gia Vận: "..."
Cậu dở khóc dở cười nói: "Chú chỉ nghĩ là con không thích nên mới hỏi vậy thôi. Không đổi, không đổi nữa, tâm trạng con không tốt cũng phải kiềm chế, không được đánh người, cũng không được bắt nạt mấy bạn động vật nhỏ khác, có biết chưa?"
Nhóc Phượng Hoàng gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
Thực ra nếu không có thú cưng, tự mọi người lên sàn, không chừng hiệu suất sẽ cao hơn nhiều, dù sao có một số em boss, thực sự rất là đầu gấu.
Giống như em Husky Ngáo của Thiệu Cù vậy, Thiệu Cừ vừa mới dọn xong quầy hàng, nhóc con kia ở bên cạnh lè lưỡi nhìn, sau đó vươn vuốt, hất một cái ——
"Rầm" một tiếng, một giây thôi, mọi chuyện đã trở lại trước giải phóng.
Bé mèo Ragdoll của Tưởng Ninh Ninh lại là một bé mèo hiếm hoi không sợ người lạ, thích ra ngoài chơi, nếu không đã không thể cùng quay nhiều kỳ "Thú cưng" như vậy.
Cho nên vừa ra khỏi biệt thự, nó đã tung tăng chạy đi, nhưng nhiệm vụ của bọn họ là bày sạp kiếm tiền thuê phòng nên Tưởng Ninh Ninh không thể cho nó chạy đi mất như vậy được, cô cố túm nó lại, nhưng bản tính của mèo cũng rất là khó đoán, nó bị giữ lại như vậy thì rất là không vui, vừa ra sức giãy giụa vùa quay về phía Tưởng Ninh Ninh kêu meo meo không ngừng, Tưởng Ninh Ninh không thể làm gì khác hơn là cố gắng dỗ dành quàng thượng nhà mình, hoàn toàn không có sức chú ý đến quầy hàng.
Thiệu Cù và Tưởng Ninh Ninh bày hàng không thuận lợi, nhưng người còn lại cũng không khác là mấy, động vật nhỏ mà, biết nghe lời phối hợp với con sen vẫn là số ít, không phá phách gì là đã cảm tạ trời đất lắm lắm rồi.
Hề Gia Vận nhìn quanh bốn phía, để ý tình hình của những người khác lúc này, rất vui vẻ lựa chọn nhóc Phượng Hoàng ——
Nhóc con này bình thường cũng không thích phối hợp với người khác cho lắm.
Lần này cậu cuối cùng cũng không cần nghĩ cách kìm chân kìm tay nữa rồi, mọi người cùng nhau đánh vật với nhiệm vụ.
Nhưng tình huống phát triển không giống như trong dự đoán.
Nhóc Phượng Hoàng dựa vào vẻ ngoài đáng yêu cùng thực lực hung hãn của mình, nghiễm nhiên trở thành một hot chim mạng, cũng là lựa chọn nhìn ngắm yêu thích của những người mê chim, cho nên có cũng có số lượng fan nhất định!
Hề Gia Vận còn đang bận rộn sửa sang lại quầy hàng, đột nhiên có mấy cô gái vừa đi vừa trò chuyện lướt ngang qua, một người trong số đó vô tình nhìn sang, bước chân lập tức ngừng lại, khẽ "A" một tiếng, hồ hởi hỏi bạn mình: "Bé chíp chíp! Đó có phải bé chíp chíp không?"
Cô vừa hỏi như vậy, mấy người khác cũng dừng lại nhìn sang.
Cục bông nhỏ trắng trắng tròn tròn y như viên bánh trôi ngồi xổm trên quầy hàng, bông xù, cái đuôi dài màu đỏ của nó hơi nhếch lên, thực sự là đáng yêu, tô đậm viết hoa.
"Là bé chíp chíp! Chính là nó đó!"
"Bạc má đuôi dài màu đỏ trắng, chỉ có mình bé chíp chíp thôi!"
"Sao bé con này lại ở đây nha? Cũng đến du lịch sao?"
Mấy cô gái nói liên hồi, sau đó có một người không nhịn được cảm khái một câu: "Thực muốn sờ bé ý một cái quá."
Có lẽ do nhóc Phượng Hoàng ngồi im không nhúc nhích, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác nó vừa đáng yêu vừa vô hại, cô gái kia nói thế xong bèn nhịn không được thò tay về phía nhóc Phượng Hoàng.
Hề Gia Vận vội ngăn đối phương lại: "Đừng sờ, tâm trạng nó đang không tốt, cẩn thận nó mổ đấy."
Cô gái vừa nghe thế, lập tức rụt tay lại, lúc này lý trí của cô cũng đã trở về, cũng nhớ đến video mổ người của nhóc Phượng hoàng, trong lòng khó tránh có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn vẫn là cảm giác tiếc nuối.
——Thực muốn sờ bé chíp chíp một cái nha.
Quầy hàng được thiết kế rất khéo, Hề Gia Vận không muốn bị nhận ra, cho nên tránh ở điểm mù của khách du lịch, mà nhóc Phượng Hoàng cũng đúng lúc hấp dẫn sự chú ý của tất cả mấy cô gái, các cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, nếu nhóc Phượng Hoàng ở đây, vậy Hề Gia Vận nhất định cũng sẽ có mặt, chỉ mải mê ngắm nhóc con này.
Hức hức hức hức, càng nhìn lại càng muốn sờ một cái.
Tròn xoe bông xù thế này, vuốt lên cảm giác nhất định rất đã tay cho mà xem.
Cô gái không kìm được, cố gắng xin xỏ nhóc Phượng Hoàng: "Bé chíp chíp ơi, có thể cho chị sờ em một cái không? Chị thực sự thích em lắm lắm luôn ấy, em đáng yêu dã man!"
Nhóc Phượng Hoàng theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng có còn chưa "Chíp" tra miệng thì trong đầu đột nhiên lóe lên một ý!
Có rồi!
Nhóc Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, "Chíp chíp chíp."
Chờ một chút!
Nó nhìn trái nhìn phải, sau đó vỗ cánh bay lên.
Không bao lâu nhóc Phượng Hoàng đã quay lại, nó còn ngậm theo một tấm bảng gỗ không hề tương xứng với hình thể của bản thân, bên trên viết mấy chữ:
20 tệ/ lần.
Hề Gia Vận: "?"
Nhóc Phượng Hoàng không biết cướp bảng giá từ chỗ người nào, Hề Gia Vận vội vàng muốn ngăn nó lại, cũng cố gắng lấy tấm gỗ đi, nhưng nhóc Phượng Hoàn kiên quyết không chịu, còn quay về phía Hề Gia Vận chíp vài tiếng, tranh luận cũng với cậu, sau đó ngậm lấy tấm gỗ lắc lư trước mặt mấy cô gái, ý tứ rất rõ ràng ——
Nó rất là cao quý nha, muốn sờ là phải bỏ tiền ra đây!
Không ngăn được nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận đành phải nói với mấy cô gái kia: "Mọi người đừng..."
Tốc độ nói chuyện của cậu không thể nhanh bằng tốc độ rút tiền của mấy cô nàng, hai chữ "Tưởng thật" còn chưa kịp nói ra, lại gặp đúng lúc một cô gái trong số họ có tiền mặt trong người, cô lập tức không chút do dự rút ra đặt ở trên bàn, sau đó hào hứng nói với nhóc Phượng Hoàng: "Vậy chị sờ nha?"
Nhóc Phượng Hoàng nhìn tờ tiến, thận trọng gật đầu, "Chíp!"
Chuẩn tấu!
Cô gái lập tức sung sướng duỗi tay.
Oa, thật là mềm! Đã tay khủng khiếp!
Nhóc Phượng Hoàng rất yêu quý lông vũ trên người mình, luôn nghiêm túc chăm sóc chúng nó, cảm giác đương nhiên là phải tốt rồi. Dù sao đã thu tiền, nó hiếm thấy mà chịu phối hợp với người khác. Nhưng mà sờ một lần thì chỉ đúng một lần thôi nha, cô gái kia sờ xong vẫn lưu luyến xúc cảm khi chạm lên người nhóc Phượng Hoàng, còn muốn sờ thêm cái nữa, nhưng nhóc Phượng Hoàng đã lập tức phạch cánh bay đi, cô gái thấy nó né tránh, không nhịn được hỏi: "Chị không thể sờ thêm một cái nữa à?"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp!"
Được thôi, chồng tiền ra đây!
Không hiểu là chuyện gì xảy ra, cô gái lại đột nhiên bắt được sóng, hiểu ra ý của nhóc Phượng Hoàng, cô cúi đầu, moi trong ví ra một tờ 100 tệ, đặt lên bàn, nói với nhóc Phượng Hoàng: "Vậy chị sờ hết chỗ này!"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp!"
Hề Gia Vận; "? ? ?"
Hề Gia Vận choáng váng, nhưng này vẫn chưa xong. Cô gái kia sờ được nhóc Phượng Hoàng, mấy cô bạn đi cùng thấy nhóc con này ở trong tay cô vừa ngoan vừa hiện cũng không khỏi động lòng, cảm khái nói: "Cảm giác vuốt lên em nó hình như rất tốt, tôi cũng muốn sờ thử."
"Cả tôi nữa..."
"Tôi tôi, tôi cũng muốn!"
"Đều muốn sờ vậy chúng ta lần lượt từng người một đi, xếp hàng nào."
"Được. À mà này, mấy bà có ai cầm điện thoại theo không? Nhanh gọi cả Tô Tô tới đây, mụ ý cũng thích bé Phượng Hoàng lắm."
"Tôi có mang, tôi có mang này, để tôi gọi —— Không, lớp mình cũng có nhiều người thích bé Phượng Hoàng giống Tô Tô lắm, tôi nhắn tin, @ cả lớp luôn đi!"
"Thông minh!"
Mấy cô gái này thực ra là một nhóm sinh viên mỹ thuật. Lần này tổ chức tập huấn ngoài trời, các cô tới đây sẽ phong cảnh, nhân thời gian nghỉ giải lao, mọi người đi dạo xung quanh một chút để thư giãn, không nghĩ tới lại có niềm vui bất ngờ, đụng trúng nhóc Phượng Hoàng cũng đang ở đây, lại còn đồng ý cho các cô sờ một cái nữa chứ!
Các cô gọi bạn gọi bèn, nói @ cả lớp thì @ cả lớp thật, cũng gửi một đoạn clip cảnh đang vuốt nhóc Phượng Hoàng vào trong nhóm.
Ban đầu chỉ định chứng mình với mọi người mình thực sự gặp được nhóc Phượng Hoàng thôi, cũng được tận tay sờ thử, mà không bị mổ, nhưng vì nhóc Phượng Hoàng lớn lên quá mức đáng yêu, cho dù những bạn học không biết đến nhóc Phượng Hoàng cũng thấy động lòng, rất nhanh, quầy hàng của Hề Gia Vận đã bu kín người, xếp thành hai hàng chỉnh tề, mà mục tiêu của mọi người cũng vô cùng nhất chí.
Sờ nhóc Phượng Hoàng!
Hề Gia Vận thấy thế không khỏi trầm tư.
... Tình hình này, hình như cậu lại lấy được hạng nhất nữa rồi?
Đã nói cùng mọi người đánh vật với nhiệm vụ cơ mà?
Còn nhóc Phượng Hoàng nhìn hai hàng nối đuôi nhau thật dài trước mắt thì lại vô cùng kiêu ngạo hất mặt lên trời.
Hiện giờ nó không còn là chim nghèo rớt không xu dính túi nữa rồi, bởi vì nó đã nắm được bí quyết kiếm tiền nha!
Nó có thể kiến tiền nuôi gia đình rồi! ! !
Vì cái nhà này, nó thực sự đã phải trả giá nhiều lắm! ! !
_______________________
[1] Marmota là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Chi này được Blumenbach miêu tả năm 1779. Loài điển hình của chi này là Marmota marmota Linnaeus, 1758.
Cái meme mà các cô thay thấy về em nó đây này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...