Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

05/08/2021

Edit: Nhật Nhật (yuukute)

...

Hề Gia Vận bị chọc trúng sở thích của mình.

Cậu cứ thế chơi game một lúc lâu, mãi cho đến khi pin điện thoại nóng lên, sau đó bắt đầu đơ máy thì Hề Gia Vận mới ngừng lại để xem giờ, thế mà đã bảy giờ tối rồi.

Sáng sớm ngày mai cậu còn phải đi chụp ảnh tạo hình, đạo diễn Tống còn đặc biệt dặn cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, để tránh cho trạng thái bản thân ngày mai không ổn định, Hề Gia Vận quyết định không chơi nữa, "Ngày mai mà có rảnh chú sẽ tới xem xem làm thế nào để tăng chỉ số khỏe mạnh của con."

Nói xong, thấy nhóc Kỳ Lân kia không có phản ứng nào, Hề Gia Vận bèn đóng trò chơi lại.

Nhưng chưa được bao lâu, Hề Gia Vận lại đăng nhập vào game, trước sau chỉ cách nhau có ba giây đồng hồ, cậu không yên tâm, lại căn dặn nhóc Kỳ Lân kia thêm một lần nữa: "Không thể ăn uống linh tinh, có nhớ chưa?"

Hề Gia Vận lại nói tiếp: "Chỉ số khỏe mạnh có thể đứng im, nhưng không thể bị tụt xuống đâu đấy."

Cậu cứ lúc lúc lên lúc xuống làm nhóc Kỳ Lân có chút không quen, một hồi lâu sau nó mới chớp mắt một cái, rồi khẽ gật đầu, nhưng Hề Gia Vận không để ý thấy, vì dặn dò xong cậu đã để điện thoại xuống để đi tắm.

"Vườn Trẻ Thần Thú" vẫn đang chạy.

Nhóc Kỳ Lân nằm úp sấp một lúc, mãi đến khi không nghe thấy tiếng động gì nữa, nó mới ngẩng đầu nhìn quanh vài lần, cuối cùng không nhịn được nữa tiến về phía trước vài bước.

Nó cách màn hình càng lúc càng gần, mặt cũng càng lúc càng lớn, mãi đến khi toàn bộ khuôn mặt nó đều dán lên màn hình, đôi mắt đen lay láy tò mò đánh giá khung cảnh bên ngoài.

Đây chính là thế giới bên ngoài sao?


*

Sáng hôm sau.

Năm giờ sáng, Hề Gia Vận đã tới trường quay.

Bình thường thời gian bắt đầu quay chụp của đoàn làm phim thực ra không sớm như vậy, huống hồ đây mới là giai đoạn quay chụp đầu tiên, lượng công việc không lớn, nhưng vì Hề Gia Vận phải chụp bù ảnh tạo hình nhân vật, để không ảnh hưởng đến sắp xếp khác của đoàn làm phim, cho nên hôm nay không thể làm gì khác hơn là bắt đầu công việc sớm trước hai tiếng.

Hề Gia Vận vừa tới đã bị phó đạo diễn lôi vào phòng hóa trang mới được dựng tạm.

Chuyên gia trang điểm chính đang lờ đờ ngồi trên ghế. Hôm qua cô lướt Weibo tới tận ba rưỡi sáng, vừa mới chợp mắt một cái đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, bây giờ đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái lâng lâng, nửa tỉnh nửa mê.

Phó đạo diễn thấy cô không được tỉnh táo, bèn gõ lên mặt bàn mấy cái, "Vi Vi."

Chuyên gia trang điểm yếu ớt đáp một tiếng, "... Dạ."

Phó đạo diễn hất cằm ra hiệu về phía Hề Gia Vận, "Bắt đầu làm việc đi, nhanh hóa trang cho cậu ấy."

Chuyên gia trang điểm chậm rãi quay đầu lại, Hề Gia Vận mỉm cười với cô, "Làm phiền chị."

Chuyên gia trang điểm: "!"

Hai mắt cô sáng bừng lên.

Cậu thanh niên này lúc cười lên, đôi mắt cong lên thành một độ cong rất đẹp, khiến khí chất cả người đều trở nên mềm mại hơn. Lông mi của cậu cũng rất dài, da dẻ lại trắng, cả người không có chỗ nào là không chọc trúng gu thẩm mỹ của chuyên gia trang điểm.

Vả lại, các cô làm cái nghề trang điểm này, đã sớm luyện ra được hỏa nhãn kim tinh như của ông nội Tôn. Khuôn mặt có khuyết điểm nào, phải bù đắp ra sao mới có thể che đi được, gần như chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, mà gương mắt của cậu thanh niên này, hầu như không có bất cứ tỳ vết nào, hoàn toàn có thể lấy ra làm tỷ lệ chuẩn mực cho cái đẹp.


Mỗi một chỗ của cậu đều vừa phải, đúng chỗ.

Chỉ có điều ——

Chuyên gia trang điểm nhìn Hề Gia Vận chằm chằm không chớp mắt, mở miệng lại nói: "Có phải chị gặp cậu ở đâu rồi không nhỉ?"

Hề Gia Vận: "...?"

Chuyên gia trang điểm nói xong mới nhận ra cậu mình vừa thốt ra kia chính là kiểu lời thoại cũ rích, cũ đến không thể cũ hơn, mặt lập tức đỏ chót, nhưng cô thực sự trông Hề Gia Vận rất là quen mắt, cuối cùng phó đạo diễn đành ho khan một tiếng để phá vỡ bầu không khí lúng túng lúc này, "Thôi nhanh bắt tay vào làm việc đi, đừng để trễ nải công tác."

Chuyên gia tạo hình giống như được đại xá, vội vã đáp lời: "Được, cháu biết rồi."

Cô vốn đang buồn ngủ díu hết cả mắt, nhưng được trang điểm cho một người đẹp như tiên trên trời thế này, cô vẫn rất là có tinh thần.

Vừa để đồ trang điểm lên trên bàn, trong lòng cô vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của Hề Gia Vận sau khi trang điểm xong.

Nói thật, dậy thì thành công thế này, đã không cần đau đầu nghĩ phong cách trang điểm cho cậu rồi, chỉ cần cứ thế mà làm cũng được.

Cô mơ hồ có một loại linh cảm, hiệu quả sau khi trang điểm của cậu ấy, tuyệt đối sẽ khiến người ta phải há hốc mồm mà kinh ngạc.

Nghĩ tới đây, cô lập tức tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu hóa trang cho Hề Gia Vận.

Sự thực chứng minh, linh cảm của cô cực kỳ chính xác.

Nửa tiếng sau, Hề Gia Vận thay trang phục diễn xong, từ phòng thử đồ đi ra.

Chuyên gia tạo hình đang lướt Weibo, vừa nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn sang, "Quần áo rộng chật thế nào? Có vừa người không? Vốn bộ trang phục này là ——"


Tầm mắt cô vừa chạm tới, giọng tức khắc im bặt.

Hề Gia Vận trả lời: "Vừa lắm ạ."

Cậu không phát hiện ta sự khác thường của chuyên gia trang điểm, còn đang cúi đầu vuốt phẳng ống tay áo. Cô chuyên gia thì há hốc miệng, không thốt nổi ra lời, đúng lúc này, phó đạo diễn đẩy cửa phòng hóa trang ra, "Đã xong chưa? Phối cảnh dựng xong cả rồi đấy."

Chuyên gia trang điểm tinh thần hoảng hốt, cô vô thức lắc đầu, xong lại gật đầu.

Phó đạo diễn: "?"

Ông đẩy cửa đi vào trong mấy bước, cẩn thận nhìn kỹ.

Đập vào mắt là một màu trắng như tuyết.

Mái tóc bạc của người thanh niên xõa tung, rơi xuống tựa như thác nước.

Đối phương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, lông mi khẽ rung động, tựa như dính đầy bụi tuyết trong suốt, trong nháy mắt đó, rơi xuống như bông —— màu da trắng đến mức trong suốt, long lanh, màu sắc đôi môi xinh đẹp cũng thiên về tông nhạt.

Thân thể của cậu giống như băng ngọc, mong manh khiến người ta nhìn mà lo lắng không thôi.

Sợ cậu sẽ bị đánh vỡ, càng lo cậu sẽ tan biến vào không trung.

Phó đạo diễn sững sờ tại chỗ.

Ông cuối cùng cũng biết tại sao ban nãy chuyên gia chịu trách nhiệm tạo hình cho phim lại trông như mất hồn mất vía như vậy.

Hề Gia Vận nói: "Cháu xong rồi."

Một câu này của cậu khiến hai người như đang bay trên mây trên gió kia bừng tỉnh, trở lại mặt đất. Chuyên gia trang điểm lẩm bẩm nói: "Tạo hình này quá thích hợp với cậu luôn, thật sự... Rất rất đẹp."

Phó đạo diễn cũng hoàn hồn lại, nói thật lòng: "Quả thật là rất đẹp."


Hề Gia Vận lại không thấy bản thân mình có gì khác, chỉ cười cười không nói.

Hóa trang đã xong, chỉ còn chụp ảnh nữa thôi.

Hề Gia Vận đi đến trường quay, đạo diễn Tống đã tới đó từ trước, ông đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia: "Nhớ chụp nhiều thêm vài tấm, đừng tạo dáng giống như lần trước nữa ——"

Trường quay vốn ầm ĩ ồn ào, nhưng vừa nói đến đây lại giống như có người ấn nút tắt âm vậy, tiếng huyên náo như nước thủy triều rút đi, bốn phía yên lặng như tờ, ngay cả anh giai nhiếp ảnh cũng ngơ ngác ngẩng đầu, rõ ràng không nghe mấy lời ông nói vào đầu, đạo diễn Tống kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Không ai trả lời.

Đạo diễn Tống đành phải tự mình tìm hiểu lý do, ông ngẩng đầu lên, sau đó mí mắt lập tức giật mạnh một cái.

Là Hề Gia Vận đến.

Tóc bạc áo trắng, xinh đẹp tuyệt trần.

Cậu giống như tuyết, nhưng lại trắng hơn tuyết ba phần. Trắng không tì vết, trắng đến trong veo, tựa như thần tiên dưới ánh trăng, cô độc, rời xa nhân thế, không dính chút bụi trần.

Chớp mắt như vạn năm, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Quá, quá là ——

Tuyệt vời!

Đạo diễn Tống tỉ mỉ nhìn kỹ, khó nén được vẻ kinh ngạc, ông lấy cùi chỏ huých anh giai nhiếp ảnh một cái, "Nhanh, chụp nhanh!"

Anh giai nhiếp ảnh gia bị ông huých như thế mới miễn cường hồi thần, "... Được."

Kết quả vừa bấm máy, là chụp một lèo hơn ba mươi tấm ảnh.

Thực ra cũng không cần chụp nhiều đến vậy, nhưng Hề Gia Vận thực sự quá ăn ảnh. Từng động tác của cậu, mỗi một ánh mắt, anh giai nhiếp ảnh gia đều không nỡ bỏ qua, vì thế một hơi chụp lia lịa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui