15/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận: "...?"
Hề Gia Vận: "Chú sống lại đi."
Đạo diễn Cát cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, sau khi giải thích phân cảnh mới sửa lại cho mọi người xong, ông ta quay sang hỏi Hề Gia Vận và Mạnh Sanh: "Đổi thành như vậy, hai người có ý kiến gì không?"
Nghe thấy mình không phải múa hiến tế nữa là Mạnh Sanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô đội ơn trời đất, cảm tạ ông bà tổ tiên đã phù hộ còn không kịp nữa là, ý kiến ý cò gì ở đây: "Không không, đổi thành như vậy rất tốt, vô cùng tốt."
Thực ra phân cảnh này, tính ra là một rất cảnh quan trọng của Mạnh Sanh, nhưng mà cô thực sự không thể nhảy được, ngay cả Mạnh Sanh cũng nói là không ý kiến gì rồi, Hề Gia Vận đương nhiên cũng không ý kiến, cậu lắc đầu một cái, "Cháu cũng không có ý kiến."
Đạo diễn Cát làm một thủ thế "Ok" với Phó Giai, sau đó nói: 'Vậy nghỉ thêm năm phút nữa, lát nữa sẽ bắt đầu quay lại."
Quay lại ở đây đương nhiên không phải quay lại toàn bộ từ đầu mà bắt đầu từ đoạn Mạnh Sanh nhận kiếm.
Mạnh Sanh nhận lấy thanh linh kiếm trong tay người Phượng tộc đang quỳ rạp trước đài, chậm rãi rút kiếm ra khỏi bao.
Lần này không cần cô phải múa từ đầu đến cuối nữa, nên áp lực của Mạnh Sanh không quá lớn, cô quay mặt về phía ống kính, múa ra mấy động tác đơn giản, sau khi thấy được được rồi thì chân giả bộ vấp một cái, cả người té nhào xuống đất, kiếm cũng "Keng" một cái rơi xuống.
——Cô có thể không nhảy được, nhưng giả ngã kiểu này chính là dân chuyên rồi.
Dưới đài hiến tế, tộc nhân Phượng tộc kinh hãi hoang mang, dồn dập lên án.
Mạnh Sanh lo lắng vô cùng, cô muốn đứng lên, nhưng vừa hơi dùng lực, cơn đau dưới chân đã kéo tới, lông mày cô khẽ nhăn lại, Mạnh Sanh ôm chặt lấy mắt cá chân đang đau đớn, bất lực nhìn về phía Hề Gia Vận đang ngồi trên đài cao.
Sự bối rồi của cô lộ rõ trên nét mặt.
Chân đau, không đứng dậy được.
Người Phượng tộc đương nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, bọn họ hung dữ trừng mắt nhìn về phía Mạnh Sanh.
Linh kiếm này là do tổ tiên Phượng tộc dùng linh thể của mình mình đi vào trong biển lửa mà rèn thành, để linh kiếm rơi xuống đất chính là hành vi cực kỳ bất kính, huống chi điệu múa hiến tế lúc này mới chỉ vừa bắt đầu.
Điệu múa hiến tế này, thực ra phải gọi là múa cầu phúc, giờ cầu phúc vẫn chưa xong, có khi còn khiến thần linh tức giận!
Trưởng lão Phượng tộc cũng nhìn lên phía Hề Gia Vận đang ngồi trên đài cao, không giống sự bất lực của Mạnh Sanh, nét mặt của người này vô cùng phức tạp.
Là Phượng quân của bọn họ khăng khăng muốn con Khổng Tước này đến nhảy hiến tế.
Từ mấy ngàn năm nay, nghi thức tế lễ của Phượng tộc bọn họ chưa bao giờ phát sinh sai lầm nào lớn như vậy cả!
Ánh mắt Hề Gia Vận nhẹ lướt xuống dưới đài, không nhìn ra biểu cảm bên trong, động tác của cậu chỉ hơi dừng một chút, sau đó "Cạch" một tiếng, đặt ly rượu ba chân đang cầm trong tay xuống mặt bàn, bản thân thì đứng dậy đi xuống phía dưới.
Bậc đá xếp thành từ lớp, gió thổi làm lay động mái tóc của Hề Gia Vận, làm tung vạt áo của cậu lên, dưới ánh nhìn của mọi người, Hề Gia Vận đi tới bên cạnh Mạnh Sanh.
Mạnh Sanh vô cùng tự trách, "Phượng quân, ta..."
Hề Gia Vận nói: "Không sao."
Cậu quay sang hạ lệnh cho tì nữ Phượng tộc phía sau: "Đưa cô ấy xuống nghỉ ngơi."
Ngay lập tức có người đỡ Mạnh Sanh rời khỏi tế đàn, nhưng Hề Gia Vận không đi cùng cô, cậu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm linh kiếm trên mặt đất hồi lâu, sau đó cúi người, nhặt nó lên.
Hề Gia Vận nói: "Nghi thức tiếp tục."
Dứt lời, Hề Gia Vận chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, ý đồ không thể rõ ràng hơn nữa.
——Cậu sẽ thay Mạnh Sanh, tự mình hoàn thành điệu múa hiến tế này.
Chuyện này thực sự rất không hợp với quy củ, nhưng so với việc làm buổi lễ gián đoạn, thì quy củ có vẻ cũng không phải quá là quan trọng, quan tế do dự một chút, cắn răng nói: "Khởi vũ!"
Tiếp theo đó, Hề Gia Vận quét ngang một kiếm.
Cho dù mấy người đạo diễn Cát trước đó đã từng xem Hề Gia Vận múa thử một lần, nhưng giờ phút này, tinh thần họ vẫn không khỏi rung động.
Điệu múa này được dùng cho lễ tế, cho nên khi biên tập, biên đạo múa rất chú trọng đến vẻ đẹp của nó. Thân pháp của Hề Gia Vận tự nhiên không cần phải nói, động tác vung kiếm cũng rất vững vàng đẹp mắt, bất kể là tạo thế hay là nhấc lên, đều hờ hững mà lại đầy khí thế, thậm chí còn tạo ra kiếm phong. Cùng lúc đó, theo động tác của Hề Gia Vận, vạt áo của cậu mạnh mẽ, từng lớp từng lớp tung bay, kim tuyến thêu bên trên cũng di động, tựa như một đám mây hồng trải dài.
Trong thoáng chốc, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, đẹp không sao tả siết.
Điệu múa này của cậu, nói là một loại hưởng thụ của thị giác cũng không hề quá đáng chút nào!
Phó Giai và đạo diễn Cát ngồi trước màn hình camera theo dõi, cô nhìn thấy thế không nhịn được lẩm bẩm cảm thán một câu: "Rốt cuộc Gia Gia là bảo bối gì vậy? Nấu ăn ngon, kỹ năng diễn xuất tốt, ngay cả múa cũng đẹp nữa!"
Đạo diễn Cát đã chìm đắm vào trong điệu múa, vô thức "Xuỵt" một tiếng, nhắc cô giữ trật tự, "Đừng nói chuyện."
Phó Giai le lưỡi một cái, cũng tập trung trở lại.
Ngoài hai người bọn họ, thì tất cả những người đang có mặt ở đây đều cảm nhận được rung động của cái đẹp.
Thậm chí ngay cả Bạch Thanh Trì trước giờ luôn không hợp với Hề Gia Vận, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cậu ta nghĩ, đẹp quá, thật là đẹp.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong giây lát.
Sau khi nhận ra ý nghĩ của mình, Bạch Thanh Trì cáu giận cực kỳ, bèn trừng mắt lườm Hề Gia Vận một cái, đồng thời, trong lòng cậu ta cũng có một âm thanh bình tĩnh lại dứt khoát vang lên.
——Mình không sánh bằng Hề Gia Vận, vĩnh viễn cũng không sánh bằng cậu ta.
Ngay từ khi bắt đầu tham gia "Pick Me", cậu ta đã âm thầm coi Hề Gia Vận thành đối thủ cạnh tranh của mình. Nhưng tranh đua lâu như vậy, đến tận ngày hôm nay, Bạch Thanh Trì mới đột nhiên phát hiện, có người, có lẽ là ngay từ nhỏ đã lộng lẫy lóa mắt, đã hấp dẫn tất cả ánh nhìn của mọi người như vậy rồi.
Hề Gia Vận chính là kiểu người này, cậu trời sinh đã như vậy, luôn rực rỡ lóa mắt như thế.
Thực tế là từ trước đến nay cậu ta chưa từng thắng được đối phương, mà cũng không thắng nổi.
Những người bên dưới đang nghĩ cái gì, Hề Gia Vận không biết, nhưng khi cậu đang múa kiếm, trong chớp mắt lại đột nhiên thất thần.
Hề Gia Vận vô ý nhìn thấy, trên đài tế dựng tạm này, mọi người đang hướng mặt về phía bàn tế, thành kính dập đầu, mà Hề Gia Vận đang múa một điệu múa cũng tế nào đó, cậu nhớ tới câu nói đùa vừa nãy của đạo diễn Cát, bảo cậu thuận tiện cầu mưa luôn cho đoàn phim, sau nhân viên đỡ phải tốn công tốn sức làm mưa nhân tạo nữa.
Tình cảnh lúc này, thực sự có chút giống như đang cầu mưa thật.
Hề Gia Vận muốn bật cười.
Nhưng ống kính máy quay đang đối diện với cậu, Hề Gia Vận chỉ đành cố nhịn xuống, nhưng mà trong lòng cậu vẫn lớn vởn suy nghĩ, nếu mà có thể cầu mưa thật, chắc hôm nay đoàn làm phim sẽ được nghỉ sớm một chút nhỉ?
Hề Gia Vận bây giờ đúng là có chút hi vọng trời đổ mưa.
Động tác của cậu vẫn không ngừng lại, nhưng bản thân lại có chút phân tâm, thành ra mũi kiếm không cẩn thận quét qua cây nến trên bàn thờ, "Tách" một tiếng, ánh lửa hơi lắc lư, giá nến cũng lay động, đạo diễn Cát đang muốn hô ngừng thì một giây sau, ông ta đã trợn to hai mắt.
Vô số đốm lửa nhỏ trong tích tắc bay lên, sau đó lại tản ra, tựa như đóm đóm, mà lại càng giống sao băng hơn, chúng theo gió liên tục nhấp nháy, sau đó không có chút ngoại lệ nào, tất cả đều vây quanh Hề Gia Vận, chúng tạo thành những vệt sáng nhỏ vụn, chiếu lên khuôn mặt Hề Gia Vận, ánh mắt cậu khiến lòng người không khỏi rung động.
Hề Gia Vận ngẩn người.
Tia lửa này.
Cậu không dấu vết lùi về phía sau một bước nhỏ.
Một giây sau, Hề Gia Vận phát hiện những đốm lửa đó cũng dồn dập tụ lại, đuổi theo.
Hề Gia Vận khẽ vung kiếm, đốm lửa kia trong nháy mắt tản ra thành những tia nhỏ hơn, chúng không ngừng nhảy nhót, lấp lóe, đuổi theo mỗi một động tác của cậu, vẽ ra từng vệt sáng lóng lánh, sau đó từ từ tối lại, cuối cùng tắt lịm, biến mất không còn tăm hơi.
Hề Gia Vận: "..."
Chuyện gì đây?
Vốn múa hiến tế đến đây, Hề Gia Vận gần như có thể bắt đầu dừng lại rồi, đoạn sau còn cần nhân viên đoàn phim làm mưa nhân tạo, huống chỉ còn có mấy đốm lửa không biết vì sao xuất hiện này, Hề Gia Vận liếc về phía đạo diễn Cát bên kia, thấy ông đang hồ hỏi phất phất tay với cậu, dùng khẩu hình miệng nói: "Tiếp tục quay! Tiếp tục quay!"
Đạo diễn Cát không rảnh bận tâm nghĩ nhiều.
Kiếm của Hề Gia Vận vừa nãy có quét lên ngọn nến, anh ta chỉ nghĩ đây là mấy đốm lửa bay ra do động tác của cậu, dù sao Hề Gia Vận cũng tạo ra quá nhiều bất ngờ rồi, đạo diễn Cát lập tức nghĩ theo chiều hướng chắc là Hề Gia Vận biết ảo thuật, nhân thể vận dụng vào lúc này, nhưng hiệu quả nói thật là rất tốt, xem ra ngay cả xử lý kỹ thuật hậu kỳ cũng không cần làm, đăng cảnh quay này lên tuyên truyền luôn cũng được!
Hề Gia Vận: "..."
Cậu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục diễn.
Vài giây sau, một ý tưởng đột nhiên nảy lên trong đầu Hề Gia Vận.
Cậu đã gặp qua tình cảnh tương tự thế này rồi.
Sáng sớm nay, cậu đã thấy cảnh này trên người nhóc Phượng Hoàng.
Hề Gia Vận dường như nắm bắt được cái gì đó, cậu đang muốn tiếp tục suy nghĩ thì chỉ nghe "Tách" một tiếng, ngay sau đó có cái gì rơi lên trên mặt cậu, Hề Gia Vận cảm giác, đó là mưa.
... Trời mưa.
Mặt đạo diễn Cát nghệt ra, "Con mẹ nó, trời mưa thật à?"
Phó Giai cũng hoáng hốt, "Hình như là vậy, là mưa thật đấy."
Hai người bọn họ nhìn nhay mấy giây, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Hề Gia Vận.
Bản thân Hề Gia Vận cũng đang choáng váng.
Nếu trước khi mấy tia lửa kia xuất hiện mà trời đổ mưa, có lẽ cậu còn có thể nói đây là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng lúc này, cậu có một linh cảm vô cùng mãnh liệt, rằng tia lửa ban nãy cùng cơn mưa bây giờ, nhất định là có liên quan đến nhau.
Mà chắc chắn càng không thoát khỏi quan hệ với nhóc Phượng Hoàng.
Không đúng, có lẽ không chỉ có nhóc Phượng Hoàng, mà có lẽ là cả hai đứa nhỏ Kỳ Lân và Nhai Tí đều liên quan, thậm chí cái trò chơi "Vườn Trẻ Thần Thú" kia cũng có vấn đề.
Nhưng giờ cậu còn đang quay phim, Hề Gia Vận chỉ đành tạm thời gác lại ý tưởng này, chờ khi nào ngẫm lại sau.
Nếu trời đã đổ mưa, vậy không cần đoàn làm phim phải tạo mưa nhân tạo nữa.
Theo nội dung mà đạo diễn Cát vừa chỉnh sửa ban nãy, vào ngày tế lễ là trời đổ mưa thì chính là điềm chẳng lành, tộc nhân Phượng tộc xôn xao nghị luận, nhưng Phượng Triều vẫn tiếp tục hoàn thành điệu múa tế lễ trong mưa, bởi vì đây là nghi thức cầu phúc mà tất cả người dân Phượng tộc đều tin tưởng không chút nghi ngờ, cho dù bản thân Phượng Triều đã sớm biết, Phượng tộc của bọn họ đã sớm bị thần linh vứt bỏ.
Hơn nữa Khổng Huyên đã chứng minh, cho dù để người mang mệnh trời đến cầu phúc thay cho Phượng tộc, cũng không thể thay đổi được điều gì.
Họ không còn được các vị thần ưu ái nữa rồi.
Phượng tộc diệt vong, là chuyện tất yếu.
Mưa rơi xối xả, gió cũng ào ào thổi tới, Hề Gia Vận đứng trên đài tế, động tác không hề dừng lại.
Tóc của cậu bị mưa làm ướt, áo đỏ trên người cũng từ từ thấm ướt, kim tuyến vốn thêu hình Phượng Hoàng giương cánh, dường như cũng bị nước mưa loang lổ nhấn chìm, sống chết muốn kéo nó xuống vũng bùn dưới đất.
"Trời mưa, trời mưa! Phượng tộc chọc giận thần linh rồi!"
"Làm sao bây giờ? Trưởng lão, làm sao bây giờ? Long tộc chính vì như vậy mới diệt vong!"
"Nếu không phải Phượng quân tùy ý làm bậy, thì mọi chuyện sao lại thành ra như vậy được?"
"Phượng quân —— Phượng quân ——!"
Thanh âm ồn ào, oán giận không ngừng vang lên, Hề Gia Vận nghe thấy những vẫn thờ ơ không mảy may dao động, cậu ở trong cơn mưa, hoàn thành điệu múa tế lễ. Dựa theo kịch bản, cảnh này chỉ quay tới đây là có thể kết thúc, nhưng Hề Gia Vận lại chưa thu kiếm về mà từng bước từng bước đi về phía trước.
Đạo diễn Cát biết Hề Gia Vận là người linh mẫn, thỉnh thoảng cậu sẽ có vài phân đoạn phát huy đột xuất tại hiện trường, vì thế ông ta thấy vậy nhưng vẫn không kêu dừng, trái lại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình camera theo dõi.
Trong ống kính, vạt áo của Hề Gia Vận bị kéo lê trên mặt đất đã không còn chút tia sáng nào nữa, chỉ còn dư lại từng vệt nước tối màu, cả người cậu đều ướt đẫm, thậm chí ngay cả hàng mi đang buông xuống cũng có nước mưa đọng bên trên, nhưng lại không có chút cảm giác chật vật nào, bởi vì sắc mặt Hề Gia Vận rất lạnh.
Không ai biết cậu sẽ làm gì, cũng không ai đoán được cậu sẽ làm gì.
Cho đến giây tiếp theo, Hề Gia Vận đi đến trước bàn tế.
Ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, Hề Gia Vận vung tay chém xuống!
——Nếu cúng tế cũng vô dụng, vậy không cần tế lễ nữa, cũng không lần cúng bái gì nữa.
Trường kiếm hạ xuống, Hề Gia Vận ngước mắt lên. Tóc cậu ướt nhẹp dán lên gò má trắng nõn, và cần cổ, sợi tóc đen nhánh ẩm hơi nước khiến màu sắc càng rõ rệt hơn, áo đỏ bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, không còn là màu đỏ rựa rỡ nóng bỏng như lửa nữa mà sắc điệu trầm xuống mấy phần.
Nhưng giữa hàng lông mày xinh đẹp, nét kiêu ngạo vẫn không hề giảm bớt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...