11/08/2021
Edit: Nhật Nhật (yuukute)
...
Công thức nấu ăn?
Quả nhiên là nhóc Kỳ Lân tham ăn, ngay cả quà tặng cũng liên quan đến ăn uống.
Hề Gia Vận thấy buồn cười, nhưng sau khi cậu ấn nhận quà tặng, trò chơi lại có thêm một nhắc nhở mới.
[Nhân viên chăm sóc có thể ấn vào đây để kiểm tra những chuyện bé Kỳ Lân gặp được trên đường đi du lịch nè.]
Hề Gia Vận bèn ấn vào.
Giao diện hiện lên vài hình ảnh. Hình đầu tiên là nhóc Kỳ Lân đang ngửa đầu nhìn về phía một động vật lớn mình dê mặt người, nhóc con rất sợ hãi, khiếp đảm nằm rạp trên bãi cỏ, lỗ tai cũng bẹp xuống.
Hình thứ hai, động vật mình dê mặt người kia chỉ lên vảy của nó, nhóc Kỳ Lân mờ mịt cúi đầu nhìn.
Tấm thứ ba là hình ảnh nhóc Kỳ Lân dùng sức tự cắn vảy trên người mình xuống, có lẽ là rất đau, hai mắt của nó ầng ậc nước, còn động vật mình dê mặt người bên cạnh ném một công thức nấu ăn xuống mặt đất cho nhóc con.
Hề Gia Vận: "?"
Công thức nấu ăn phải dùng vảy để đổi?
Cậu lập tức đi kiểm tra thân thể cho nhóc Kỳ Lân.
Ra ngoài một chuyến, lúc trở về cả người nhóc con này chỗ nào cũng dính bẩn. Trò chơi vẫn y như trước, tất cả các chi tiết nhỏ đều được làm rất cẩn thận chi tiết, khắp người bé con kia dính đầy những bùn đất, mà ở chỗ trên lưng nó thì thiếu mất một miếng vảy, máu đông thành một cục màu tím đen.
Hề Gia Vận ngẩn người.
Bé con Kỳ Lân cũng không biết Hề Gia Vận đang nhìn vết thương trên lưng nó, chỉ mải ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe, chăm chú nhìn Hề Gia Vận, bên trong tràn đầy vẻ mong đợi.
Liệu nhân viên chăm sóc có thích quà tặng của nó không?
Muốn được nhân viên nuôi dưỡng khen khen một cái nha.
Nghĩ như vậy, nhóc Kỳ Lân dùng móng vuốt đập xuống mặt nước mấy cái, hai mắt sáng lên.
Mà suy nghĩ của nó cũng bị trò chơi chuyển thành văn bản, phản ứng vô cùng chân thực.
[Bé Kỳ Lân muốn biết nhân viên chăm nuôi có thích quà tặng của bé hay không.]
Tâm trạng hiện giờ của Hề Gia Vận vô cùng phức tạp.
Cậu vừa thấy cảm động lại vừa thấy khó diễn tả.
Rõ ràng đây chỉ là một trò chơi nuôi thú ảo, rõ ràng những tình tiết này đều là cho phần mềm lập trình sẵn, nhưng khi bé con Kỳ Lân này dùng cách thức của nó để thể hiện sự thân thiết với cậu, Hề Gia Vận vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.
Cậu rất thương nó.
Còn có thích hay không à?
Sao có thể không thích được chứ.
Hề Gia Vận nhẹ nhàng nói: "Cám ơn món quà của con, chú thích lắm."
Nhóc Kỳ Lân nhận được đáp án mình mong muốn —— Nhân viên chăm sóc thích quà nó tặng kìa. Nó không nhịn được cảm thấy thẹn thùng, cúi thấp đầu, cái đuôi ở phía sau lắc qua lắc lại.
Hề Gia Vận lại hỏi nó: "Có đau không?"
Nhóc Kỳ Lân nghiêng nghiêng đầu, chưa kịp phản ứng.
Ngón tay Hề Gia Vận nhẹ nhàng chạm một cái lên lưng nó, không dám sờ lên.
Nhóc Kỳ Lân hiểu ra.
Vốn là rất đau. Đau lắm lắm luôn.
Thao Thiết muốn nó lấy ra một miếng vảy nguyên vẹn để đổi công thức nấu ăn. Màu vảy của nó rất đậm, cũng rất cứng rắn, lúc bứt ra phải dùng sức rất lớn mới lấy được, từ trước đến giờ nó chưa từng thấy đau như thế, kể cả bây giờ, vết thương trên lưng nó vẫn còn nhâm nhẩm đau.
Nhưng nghe thấy nhân viên chăm sóc nói là thích quà của mình, nhóc Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy không đau đến thế nữa, dù sao vảy của nó cũng có thể mọc lại mà.
Với lại...
Nhân viên chăm sóc nói thích.
Bé Kỳ Lân hai mắt sáng lấp lánh lắc lắc đầu.
Hề Gia Vận quả thực không biết phải nói gì cho phải, cậu điểm một cái lên người nhóc Kỳ Lân, nhớ hình như trong các kỹ năng có một cái là "Tắm rửa", chỉ là không biết điểm thiện cảm đã đủ dùng chưa nữa, nhưng mà vừa mới mở ra bảng lựa chọn ra, động tác của Hề Gia Vận đã dừng lại.
Nhóc con này tham ăn chừng nào, lại che chở đồ ăn ra sao, cậu cũng biết.
Nó đi ra ngoài lâu như vậy, còn dùng vảy để đổi về một phần công thức nấu ăn về, bởi vì nó nghĩ là thứ quý giá nhất, cũng là món quà tốt nhất.
Đồ ăn, công thức nấu ăn.
Trò chơi này cũng quá logic rồi đi?
Tim Hề Gia Vận đều mềm nhũn.
Cậu bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn về phía màn hình.
Cậu nhớ không nhầm, trong những kỹ năng tương tác đúng là có một cái lựa chọn "Tắm rửa", muốn dùng kỹ năng này điểm thiện cảm cần phải có 50 điểm, mà khéo một cái là điểm thiện cảm của nhóc Kỳ Lân với cậu vừa đúng đạt được 50 điểm, trong lúc không biết cậu đã mở khóa kỹ năng này, vì thế Hề Gia Vận ấn chọn nó.
Trên giao diện trò chơi xuất hiện một bàn này, dẫn bé Kỳ Lân con kia đi đến bên hồ, cẩn thận giúp nó rửa sạch bùn đất bám trên người. Hề Gia Vận lại nói với nó: "Sau này không được làm như vậy nữa, biết chưa?"
Nhóc Kỳ Lân ướt nhẹp ngửa đầy lên nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Hề Gia Vận chỉ đành bổ sung thêm: "Đừng tặng quà cho chú nữa."
Mặc dù biết nhóc Kỳ Lân này chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng dù gì đi nữa cũng là một tay cậu chăm sóc, cày độ thiện cảm, giống như con trai cậu nuôi vậy, Hề Gia Vận không muốn để nhóc con này bị thương.
Nhóc Kỳ Lân nghe thế xong lập tức ủ rũ.
Lỗ tai nó dán bẹp xuống đầu, cái đuôi đang vung vẩy một cách vui vẻ cũng rũ xuống, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy sự hụt hẫng và mất mát, trông vô cùng tội nghiệp.
Hề Gia Vận cũng liên tiếp nhận được thông báo nhắc nhở của trò chơi.
[Bé Kỳ Lân buồn lắm.]
[Nhân viên chăm sóc không muốn nhận quà của bé Kỳ Lân nữa, có phải là vì không thích quà của bé không QAQ?]
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận: "... Không phải không thích quà của con!"
Nhóc Kỳ Lân không tin, nó ấm ức nhìn chằm chằm Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận cũng không biết vì sao mình có thể từ đồ họa giản lược của trò chơi nhìn ra sự "Tủi thân" của nhóc con này, nhưng cậu thực sự cảm thấy nhóc Kỳ Lân bây giờ nhất định đang rất buồn.
Hề Gia Vận nghĩ một chút, chỉ đành bó tay thỏa hiệp với nó: "Được rồi, quà con có thể đưa, nhưng mà không thể lấy vảy của mình ra trao đổi giống công thức nấu ăn lần này nữa. Muốn đưa quà cho chú thì không được làm mình bị thương, như vậy có được không?"
Bé con này bây giờ mới thôi không thấy tủi thân nữa, dùng sức gật đầu một cái.
Dù sao vẫn còn đang đi trên đường, Hề Gia Vận dỗ dành nhóc con này xong thì chuẩn bị tắt game trước, chờ về đến khách sạn lại vào chơi, nhưng cậu còn chưa kịp thoát game, giao diện đã đột nhiên nhảy ra một thông báo nhắc nhở.
[Vườn Trẻ Thần Thú có một bé thần thú mới xuất hiện!]
Hề Gia Vận đọc thông báo xong, còn chưa kịp ấn xác nhận, thì người đã đụng phải cái gì đó.
Cậu ngửi thấy mùi tuyết tùng mát lạnh, mùi hương kéo dài, dường như cậu đang ở trong một buổi tối tuyết rơi vậy.
Hề Gia Vận lùi về phía sau vài bước, hoang mang ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đối diện một tay cầm điện thoại, cũng đang cúi xuống nhìn cậu. Đường nét khuôn mặt anh ta rất rõ nét, vì hơi gầy nên có chút cảm giác sắc bén, nhưng màu da tái nhợt lại giảm bớt tính công kích trên người anh ta, khiến đối phương trông có vẻ lạnh lùng, uể oải.
Hề Gia Vận nhớ người này, anh ta là Phó Tư Diễn, vị giám đốc nổi danh của tập đoàn Trì Viễn, tuổi trẻ đã mắc bệnh nan y kia.
Điện thoại của Phó Tư Diễn hình như vẫn đang kết nối, bởi vì vài giây gián đoạn bên này, mà đối phương không ngừng nói "Alo" mấy lần, lúc này Phó Tư Diễn mới nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Tùy cậu. Tôi chỉ đầu tư vào Vạn Tượng, không quản chuyện kinh doanh."
Vạn Tượng?
Đây không phải một trong ba công ty giải trí hàng đầu sao?
Cậu còn đang mải nghĩ thì Phó Tư Diễn đã cúp điện thoại, sau đó bất chợt lên tiếng nói với cậu, âm thanh trầm thấp, như rượu nguyên chất, "Lại là cậu."
Hề Gia Vận hơi ngẩn ra, sau đó lập tức phát hiện Phó Tư Diễn thế mà vẫn nhớ đến cậu —— Vì mải chơi điện thoại mà lên nhầm xe. Cậu tuyệt vọng nói: "... Xin lỗi."
Hề Gia Vận rất dễ đỏ mặt, đặc biệt là trong những tình huống xấu hổ như thế này, nhưng cậu không biết là vành tai của mình mình sẽ đỏ lên. Phó Tư Diễn nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ rực của cậu, chậm rãi nói: "Xin lỗi, lần sau còn dám không?"
Hề Gia Vận: "..."
Thực sự không dám nữa. Cậu phải bỏ cái thói quen vừa đi vừa cắm đầu vào điện thoại này đi, đây là lần thứ hai rồi, không thể lại có thêm lần thứ ba nữa.
Hề Gia Vận không nói gì, nhưng mặt mày cậu lúc nào cũng tươi tắn linh động, lúc này lại tràn đầy ảo não, Phó Tư Diễn thấy thế thì thản nhiên mỉm cười.
Có chút dễ thương.
Anh ta nghĩ.
Hề Gia Vận thực sự cảm thấy tình huống bây giờ xấu hổ chết được, cho nên cậu không muốn chần chờ thêm nữa. Cậu lập tức phát huy khả năng diễn xuất của một diễn viên, tìm một cái lý do thật chân thực cho bản thân, "Xin lỗi, tôi phải đi rồi, sếp của tôi yêu cầu tôi phải gửi báo cáo gấp, lần sau nhất định sẽ chú ý."
Là nhân viên trong công ty à?
Phó Tư Diễn khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ nghiêng người nhường đường cho cậu, xong khẽ gật đầu một cái.
Ngừng một chút, Phó Tư Diễn lại khẽ cười nói: "Lần sau nhớ nhìn đường."
Ngữ khí của anh ta rất thản nhiên, quả thực giống như đúc với giọng điệu lần trước.
Hề Gia Vận: "... Biết rồi."
Cậu mất hồn mất vía xin lỗi, sau đó lại mất hồn mất vía rời đi, cũng không biết ánh mắt người kia nhìn theo mình một lúc lâu.
Cửa sổ chiếc Maybach dừng bên cạnh được hạ xuống, tài xế vẫn nhớ Hề Gia Vận, dù sao gương mặt của cậu thực sự khiến người ta khó mà quên được. Tài xế lấy cái móc chìa khóa hình hươu con trong ngăn để đồ ra, "Giám đốc Phó, cái này..."
Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn một cái, được đối phương nhắc nhở mới nhớ đến cái móc khóa hình hươu con này, nhưng người đã đi xa rồi, Phó Tư Diễn thờ ơ nói: "Chờ lần sau đi."
Tài xế vô thức lặp lại, "Lần sau?"
Phó Tư Diễn không tiếp lời, chỉ đưa tay nhận lấy cái móc khóa hình hươu con kia, ngón tay tái nhợt đè lên sừng hươu, anh ta cụp mắt nhìn nó hồi lâu, sau đó mới bình thản nói: "Chắc sẽ còn có lần thứ ba."
Tài xế: "Cái gì?"
Phó Tư Diễn không giải thích thêm cho đối phương, chỉ ngước mắt, dặn anh ta: "Gọi điện cho Giai Giai, nói tôi tới đón nó."
Tài xế vội đáp: "Vâng."
Mười mấy phút sau, Phó Giai đi ra khỏi trường quay, ngồi lên xe.
Cô kỳ quái hỏi: "Anh, sao hôm nay anh lại đến đây?"
Phó Giai và Phó Tư Diễn ở cùng với nhau. Từ sau khi Phó Tư Diễn bị chẩn đoán là mắc bệnh xong, Phó Giai bèn chuyển về biệt thự ở khu Kim Hải Loan, hai người cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, không cần Phó Tư Diễn phải cố ý tới đón.
Phó Tư Diễn nói: "Hôm nay dì Thẩm có việc xin nghỉ, tiện đường tới đón em đi ăn."
Dì Thẩm là dì quản gia ở nhà họ, Phó Giai nghe thế "Ồ" một tiếng, thuận miệng hỏi Phó Tư Diễn: "Vậy hôm nay chúng ta ăn gì?"
Phó Tư Diễn thờ ơ đáp: "Tùy em."
Phó Giai há miệng muốn nói, rồi lại thôi không nói nữa, tâm trạng của cô trầm xuống rõ rệt.
Từ sau khi Phó Tư Diễn mắc bệnh, anh chẳng muốn ăn cái gì hết. Cho dù là bếp trưởng của nhà hàng năm sao, được người người tán thưởng, có thể mời nhà họ cũng đã mời qua, nhưng Phó Tư Diễn vẫn không thấy ngon miệng.
Bọn họ cũng biết đây là do bản thân của Phó Tư Diễn, không trách được đầu bếp, nhưng người đã đang mắc bệnh, ăn uống lại không ngon miệng, cô là người thân, về tình cảm thực sự vẫn khó mà chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, hai mắt Phó Giai lập tức đỏ hoe. Cô nhỏ giọng nói: "Đi ăn cháo đi, thanh đạm một chút, chúng ta đi Bắc Vị Phường ăn cháo."
Phó Tư Diễn không có ý kiến gì, "Ừ."
Anh ta liếc nhìn Phó Giai, không dấu vết dời sự chú ý của cô đi, ngữ khí bình thản hỏi: "Hôm nay em làm gì vậy?"
Phó Giai phối hợp trả lời: "Có một diễn viên em cảm thấy rất thích hợp để diễn vai Phượng Triều, cho nên tới đây xem thử một chút."
Nhắc đến Hề Gia Vận, Phó Giai rốt cuộc cũng có chút tinh thần, cô muốn chia sẻ về bảo bối Hề Gia Vận mình mới phát hiện ra với người khác, "Anh, cậu ấy không chỉ có có vẻ đẹp trời ban mà kỹ năng diễn xuất cũng tốt cực kỳ, chắc chắn sẽ hot cho xem."
Phó Tư Diễn không có hứng thú lắm, "Ừ."
Phó Giai gật đầu lia lịa, "Em cho anh xem ảnh của cậu ấy, nhìn ảnh thôi đã làm em chết lên chết xuống cả nghìn lần rồi."
Phó Giai vừa nói vừa mở Weibo ra. Cô mở ảnh chụp tạo hình nhân vật của Hề Gia Vận lên sau đó giơ cho Phó Tư Diễn xem, nhưng Phó Tư Diễn không buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.
Vẻ đẹp trời ban à?
Anh ta nhớ tới cậu thanh niên kia, nhớ đến vành tai mỏng hồng hồng của cậu, Phó Tư Diễn rũ mắt xuống, hờ hững thưởng thức móc chìa khóa hình hươu con trong tay, ngón tay khớp xương rõ ràng giống như lơ đễnh vuốt qua chỗ tai hươu, dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục trượt xuống.
_______________________
Em Kỳ Lân bẹp tai trông như vầy này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...