Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không! FULL


Khi trận pháp màu máu hạ xuống, các tu sĩ Hóa Thần đang chiến đấu trên trời đều bị ép xuống mặt đất.
Ở trung tâm trận pháp, một chiếc đèn cổ phát ra ánh sáng trắng bệch, chiếu lên mọi người tạo ra những bóng tối dày nặng.
Ma tu che mặt bằng lông vũ trắng đang cầm một đóa sen hai màu đen trắng chậm rãi xoay tròn.

Cánh hoa mở ra rồi khép lại theo nhịp, như thể đang hô hấp.
Âm khí được chuyển hóa thành ma khí tinh khiết, liên tục cung cấp năng lượng cho hắn.
"Vì mấy vị đã tự mình chạy đến địa bàn của ta, vậy thì đừng hòng đi nữa."
Đại Ma nâng tay chạm vào một lọn tóc bị lửa làm cong, ma khí lướt qua, lọn tóc ấy bị cắt rời, hóa thành một đám sương đen.
Ngoài lọn tóc này, trên người Đại Ma không còn dấu vết gì của trận chiến kịch liệt, dáng đứng thẳng tắp, tao nhã tự đắc, chỉ cần thay một bộ y phục là có thể tham dự một bữa tiệc long trọng, mà còn là khách quý được chú ý nhất.
Đôi mắt đỏ tùy ý liếc qua bảy Hóa Thần bị mắc kẹt trong trận, như tiện tay chỉ một người: "Món khai vị, là ngươi đi."
Ma khí quấn quanh người ấy, tu sĩ Hóa Thần vận chuyển linh lực chống lại.
Sau đó——
Một tiếng nổ không lớn lắm nhưng làm các tu sĩ Hóa Thần còn lại kinh hãi.
Tu sĩ Hóa Thần ấy nổ tung như một pháo hoa hình người, bốn phía vỡ nát, máu bắn lên hai tu sĩ Hóa Thần gần đó, những giọt mưa màu đỏ mang mùi tanh rơi lên da, khơi dậy nỗi sợ mang tên tử vong đã trở nên mờ nhạt qua năm tháng.
"Sao có thể? Điều này không thể, hắn là Hóa Thần!" Tu sĩ bị máu vấy lên không thể tin được nhìn chỗ người đồng hành vừa nổ tung.
Ở đó, nguyên thần của người vừa nổ tung bối rối nhìn xung quanh, đống máu đó là gì? Là thân thể của mình sao?
Không đợi gã phản ứng, một lực hút mạnh mẽ cuốn nguyên thần của gã đi.

Ở Âm Thủy Thành, linh hồn của người chết đều thuộc về Thánh Tuyền, dù là Hóa Thần cũng không ngoại lệ.
Trong mắt các tu sĩ Hóa Thần còn lại, nguyên thần của gã cũng biến mất sau khi thân thể bị phá hủy, nguyên thần của gã đi đâu rồi? Còn sống không? Hay đã sao rồi? Đôi khi, điều không biết sẽ càng làm gia tăng nỗi sợ hãi.
Đại Ma lạnh lùng nhìn đống máu ấy, mùi máu lan tỏa trong không khí, lướt qua mũi hắn, bản năng của Huyết Ma bảo hắn cần ăn uống, máu của tu sĩ Hóa Thần là đồ bổ tốt nhất.
Tuy nhiên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc sang quý chỉ có một mảnh chán ghét.
"Máu dơ bẩn."
Có lẽ hắn không nên làm cảnh tượng trở nên đẫm máu như vậy, không khí đều trở nên bẩn thỉu.
Đột nhiên, Đại Ma ngửi được một hương thơm lạnh lẽo như từ núi tuyết, hắn hơi ngửa đầu quay lại, nhìn người mới đến.
"Tiệt duyệt kiếm chủ, em đến rồi."
Huyền Cầm, em đến rồi.

Trúc Ẩn Trần thản nhiên liếc qua các tu sĩ Hóa Thần, không chút ngạc nhiên trước tình trạng thảm khốc của bọn họ.
[Cậu thấy chưa, tôi đã nói mà, hắn không chết được.] Âm Thủy Thành rõ ràng đã trở thành địa bàn của Túc Ly, y không biết hắn đã đặt bao nhiêu cạm bẫy ở đây.
Tu sĩ Hóa Thần thì sao? Cầm Thần Khí thì sao? Từ đầu Trúc m Ẩn Trần đã không nghĩ bọn họ có thể thắng.
Giống như kết cục mà y lo sợ, với lợi thế sân nhà Túc Ly không thể bị đánh bại trừ khi có người có tu vi nghiền áp được hắn.

Dù có nhiều người cùng cấp tới bao nhiêu cũng không thể thắng.
Ngay cả khi những người này thật sự đánh bại được Túc Ly, với các thủ đoạn chạy trốn của đại ma, việc hắn rời đi không hề khó khăn.
【Ký chủ cẩn thận, phản diện hiện tại đang trọng thương cận kề cái chết, hắn rất cần máu để bổ sung năng lượng, nhu cầu ăn uống đã đạt đến mức tối đa, khi vào trạng thái này, Huyết Ma rất có thể mất kiểm soát.】
Trúc Ẩn Trần nhìn ma đứng trong trận pháp, khí định thần nhàn điều khiển toàn cục, trọng thương cận kề cái chết? Thật sự không nhìn ra chút nào.
【Hắn sẽ không mất kiểm soát.】
Nhưng có cắn y không thì Trúc Ẩn Trần không chắc, trong lòng thầm mắng: [Có bảy Hóa Thần không hút, mà chỉ chăm chăm cắn ta.]
【Đó là vì hắn biết nhìn hàng, huyết long trân quý hơn máu tu sĩ nhiều.】Băng Long luôn khinh thường thân thể yếu ớt của nhân tộc.
"Ngươi đến làm gì? Đi mau! Mang theo tu sĩ còn sống trong thành, mau rời đi!"
Nữ tu xinh đẹp với mái tóc vàng mắt xanh hét lên với Trúc Ẩn Trần, bây giờ nàng không còn tin vào lời tiên đoán chết tiệt của Bạch Ngọc Kinh nữa, bảy Hóa Thần hợp lực cùng ba Thần Khí cũng không thể khuất phục được ma này, ngược lại bị hắn lừa, tất cả đều rơi vào bẫy, đến cả bản thân còn khó giữ.
Một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ bé đến thì làm được gì? Dù là tiệt duyệt kiếm chủ cũng không được!
"Thiên Trúc tiền bối." Nàng quay lưng lại với Trúc Ẩn Trần, vừa mở miệng Trúc Ẩn Trần mới chú ý trong các tu sĩ Hóa Thần còn có người quen của y, sư tôn vẫn luôn bế quan của Thượng Quan Túy, bằng hữu của sư phụ y, Thiên Trúc đạo nhân.
Vừa ra khỏi cấm địa đã bị gọi đến giúp sức, suy nghĩ đầu tiên của Trúc Ẩn Trần là như vậy, bởi vì sức chiến đấu của Hợp Hoan Lâu nổi tiếng là yếu kém.
"Tiền bối, xin đợi một lát." Trúc Ẩn Trần cầm chiếc dù trúc chỉ vào Đại Ma: "Để ta, giải quyết một số nhân quả."
"Ngươi đã nói xong chưa?" Đại Ma giọng bình thản, giống như đang hỏi thăm buổi sáng, câu tiếp theo lại âm trầm: "Có phải, quá không coi ta ra gì rồi không."
Tiếng vọng còn vang trong không khí, bóng dáng Đại Ma đã xuất hiện sau lưng Trúc Ẩn Trần, năm ngón tay thành móng vuốt, chộp vào cổ họng y.
Trước khi tay hắn chạm đến cái cổ thon dài ấy, cẳng tay bị một bàn tay giữ chặt.
Trúc Ẩn Trần đeo túi vải làm từ da Mộng Mô ở cổ tay, mày mắt sắc bén: "Đổi chỗ đánh đi."
【Di tích yêu tộc - cổng vào đảo Mộng Cảnh đã mở.】
Hai người đồng thời biến mất trong hiện thực, các tu sĩ Hóa Thần trong trận ngây ra một lúc, rồi bắt đầu thử phá trận tự cứu mình.
Còn bên kia, hai người biến mất không giống như bọn họ tưởng đang chiến đấu dữ dội, tiến hành cuộc chiến đẫm máu.
Bên hồ linh dịch màu xanh lam do Tiêu Thế An ngâm, một đen và một trắng cùng nhau xuất hiện.
"Cấm địa yêu tộc." Đại Ma cảm nhận áp chế quen thuộc, đôi mắt đỏ bắt đầu chuyển sang màu đen, sự thay đổi này không ổn định, khiến mắt hắn lúc đỏ lúc đen, cuối cùng cố định một đen một đỏ.
"Ngươi biết được bao nhiêu?" Trúc Ẩn Trần thả tay, lặng lẽ nhìn hắn.

"Bao nhiêu? Điều đó phụ thuộc vào việc em giấu ta bao nhiêu.

Huyền Cầm, em bắt đầu qua lại với thiên đạo từ khi nào."
Túc Ly tháo mặt nạ, đôi mắt dị sắc nhìn thẳng vào y, như đang nhìn vào vật thể trong lồng kính trong suốt, muốn nhìn xuyên thấu mọi thứ không để lại một bí mật nào.
Ánh mắt đầy tính xâm lược khiến Trúc Ẩn Trần cố nhịn không nhăn mày, hắn thật sự đã đoán ra, cũng phải, gần đây y đã không kiềm chế khi nhờ hệ thống giúp đỡ.
[Hệ thống, cậu nghĩ sao?]
【......!Hệ thống có thể xóa ký ức của hắn, nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng.】
[Rồi mất kết nối, thôi, giữ năng lượng của cậu đi.]
Trúc Ẩn Trần im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ngươi phát hiện ra thế nào?"
Túc Ly dựa vào vách đá, ngón tay dài khẽ chạm vào thái dương.
"Nó đã quấy nhiễu cảm xúc của ta.

Trên thế gian này, có thể không dấu vết ảnh hưởng đến ta, còn không bị ta phát hiện chỉ có thể là Tiên Tôn.

Nhưng Tiên Tôn sẽ không làm điều này, hơn nữa không làm một cách không dấu vết."
Trên thế gian này ai còn có thủ đoạn hơn Tiên Tôn, lại chỉ quấy nhiễu cảm xúc của hắn? Dĩ nhiên là một sự tồn tại vô hình vô sắc, khó nắm bắt nhưng lại có khắp mọi nơi...!Thiên đạo.
[Cậu quấy nhiễm cảm xúc của hắn?]
【Không, có lẽ là ảnh hưởng của quy tắc cốt truyện.】
"Hơn nữa, thời gian gần đây, thiên đạo đã ổn định hơn một chút.

Thiên đạo của thế giới chúng ta đã tàn tạ hàng ngàn năm, càng ngày càng tồi tệ hơn, nhưng bây giờ lại tốt hơn một chút, chắc chắn là có cứu tinh xuất hiện."
Túc Ly nói lời này luôn nhìn Trúc Ẩn Trần, cứu tinh trong miệng hắn là ai không cần nói cũng rõ.
Trúc Ẩn Trần chỉ im lặng.
[Hệ thống...] Đây là cái kiểu nói gì?
【Thiên phú của hắn quá cao, người bình thường thậm chí không thể nhận ra khí tức của thiên đạo, càng không thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của thiên đạo.

】Hệ thống cũng không ngờ sơ hở lại là thiên đạo.

Trước khi đến đây, Trúc Ẩn Trần đã từng nghĩ Túc Ly rốt cuộc đã đoán được bao nhiêu?
Bây giờ xem ra, ngoại trừ cốt truyện, hầu như tất cả đã bị lộ tẩy, sau khi đoán ra nhiều như vậy, Túc Ly có thể không nhận ra chút nào về cốt truyện sao? Không thể nào.
"Huyền cầm, lúc đầu ta không muốn đối xử với em thô bạo như vậy đâu, nếu chúng ta đổi một cảnh gặp gỡ, có lẽ bây giờ đã đang chuẩn bị đại lễ kết đạo lữ."
Túc Ly nói với giọng đầy tiếc nuối và chờ đợi, nhưng thần sắc lại bình thản vô cùng, trong ánh mắt không có một chút hối hận nào.
Hắn sẽ không bao giờ cảm thấy tiếc nuối cho những việc đã làm, cho dù bị ảnh hưởng, đó cũng là ý nghĩ của hắn vốn có.
Trúc Ẩn Trần: "Thì ra ngươi cũng có thể mơ giữa ban ngày."
Túc Ly: "Đây không phải là mơ giữa ban ngày, ta sẽ biến nó thành hiện thực."
"Ta sẽ không kết đạo lữ với một kẻ đã chết." Trúc Ẩn Trần nói đến đây sắc mặt hơi thay đổi, y đến giờ vẫn không hiểu tại sao Túc Ly lại chủ động tìm chết, dù có biết thiên đạo và cốt truyện cũng không nên có phản ứng này.
"Em phải kết đạo lữ với ta, mới có thể kế thừa tất cả mọi thứ của ta." (Giống ông chồng già chết người vợ được thừa kế tài sản ớ=))))
Hai mắt Túc Ly một đen không ánh sáng, như vực sâu không đáy, một đỏ ma mị như trăng đỏ nhuốm máu, đều nguy hiểm, đều sâu không lường được, đều cố chấp vặn vẹo, không thể lý giải.
"Đạo lữ của em, người ở vị trí này, phải là ta."
Sự cố chấp cực đoan đến gần như điên cuồng ấy khiến Trúc Ẩn Trần cảm thấy lòng nặng nề.
Bị một kẻ điên bám lấy, y chưa bao giờ nhận ra sự thật này rõ ràng đến vậy.
"Thân phận của ngươi đã bại lộ."
"Không bại lộ." Túc Ly ôm lấy Trúc Ẩn Trần, trước khi y kịp phản kháng đã nói: "Đừng động thủ, lời còn chưa nói xong, ta bây giờ chịu không nổi một kiếm của em đâu."
Trúc Ẩn Trần biết hắn thật sự đang trong tình trạng cận kề chết, cơ thể như mất hết sức lực dựa vào người y, đầu nặng nề đặt lên vai y, nếu là người khác y có thể sẽ mềm lòng, nhưng với Túc Ly, hừ.
Đang định đẩy người ra, thì nghe thấy tiếng thì thầm bên tai.
"Thuộc hạ của ta đã bắt được kẻ làm ra tiên đoán, xác định hắn chỉ nói Ma Đầu diệt thế sẽ xuất hiện ở Âm Thủy Thành, không đề cập đến gì khác, từ miệng hắn, ta biết được vài chuyện thú vị, tiếc là, thiên đạo nhanh tay hơn một chút."
Trúc Ẩn Trần gõ hệ thống: [Túc Ly biết bao nhiêu về cốt truyện?]
【Người xuyên không chỉ nói hai chữ phản diện.】
Hai chữ không nhiều, nhưng hai chữ này đủ để Túc Ly liên tưởng đến quá nhiều điều, hắn không trực tiếp phát điên đã là chuyện hiếm.
Túc Ly ghé sát vào tai y: "Huyền cầm cùng mục tiêu của ta giống nhau, thật là một tin tức làm người sung sướng, nhưng em luôn đề phòng ta, sẽ không nói thật với ta, ta cũng sẽ không nương tay với quân cờ trong kế hoạch, nếu vô tình làm thương tiểu quỷ em đang bảo vệ, Huyền Cầm lại giận ta, thật khiến ta có chút buồn rầu."
"Vậy nên, ta giao nguyện vọng này cho em, để em trở thành người cầm quân mới, thế nào?"
Mục đích của ta sẽ không thay đổi, nhưng quá trình giữa chừng thì tùy em, ta giao cả bàn cờ cho em, để em tùy ý đùa nghịch.
"Đại đệ tử của Tiên Tôn Túc Ly bị Ma Đầu giết hại, tiệt duyệt Kiếm Chủ giết Ma Đầu báo thù cho phu, nghe có phải rất hay không."
Trúc Ẩn Trần quả thật khó có thể tả tâm trạng hiện giờ, đây là cái kịch bản gì vậy? Không được, kịch bản này y không muốn tiếp nhận.
"Máu cho ngươi hút, lại để ngươi sống thêm một thời gian." Nguyện vọng chết tiệt của ngươi tự đi mà làm, y chỉ cần động thủ vào phút cuối là được.
Sau lưng là lồng ngực cực nóng truyền đến tiếng cười trầm đục, Túc Ly ác ý nói: "Ta không, ta muốn chết ngay bây giờ, chết ở đây, chết trong tay em."
Trúc Ẩn Trần mặt không cảm xúc, ngay sau đó hơi vặn vẹo, cái người gì chứ!
"Thật là không hề phòng bị." Túc Ly mặt áp vào da cổ trắng mịn, mũi và môi dán vào da thịt, qua lớp da mỏng là mùi máu hấp dẫn, chỉ cần cắn một cái.
"Ta mà cắn xuống, sẽ không kìm được hút cạn em."
Trúc Ẩn Trần: "Bên ngoài còn sáu Hóa Thần." Sáu cái túi máu lớn còn không đủ ngươi hút à?

Túc Ly bỗng nhiên như một đứa trẻ bướng bỉnh kén ăn: "Không cần, máu của bọn chúng rất bẩn."
"Đúng rồi, bên ngoài trận pháp có mấy Hóa Thần đều là kẻ gây chướng ngại, ra ngoài nhớ giết hết, nữ tu của Hợp Hoan Tông nếu em muốn giữ thì giữ, làm người chứng kiến sống sót sẽ có lợi cho em."
...
Túc Ly nói rất nhiều về Tiên Minh, cuối cùng nói: "Huyền cầm, kiếm ý của em còn thiếu chút thứ, để ta giúp em một tay."
Đầu ngón tay bỗng đau nhói, Trúc Ẩn Trần mở tay ra, cánh hoa màu hồng đã chui vào da thịt quá nửa.
Tình cổ?!
"Ngươi lại..." Làm gì?
Cằm bỗng bị một bàn tay có các khớp xương rõ ràng nắm lấy, bẻ sang một bên, khuôn mặt Túc Ly chiếm gần hết tầm nhìn của y.
Bùm, tim bắt đầu đập nhanh, tình cảm giả dối mà mãnh liệt tràn ngập tâm trí, ngay sau đó, tim ngừng đập.
Túc Ly xoay người đến trước y, dẫn dắt Trúc Ẩn Trần nắm lấy cây dù của mình, mũi dù hướng thẳng vào tim hắn, cả người đột nhiên tiến tới, chính xác bắt lấy cánh môi đối phương, đầu lưỡi thăm dò vào trong, nhanh chóng và mãnh liệt càn quét một vòng rồi lùi ra một chút.
"Tiệt duyệt kiếm ý muốn đạt đến đỉnh, cần máu và mạng của người mình trân trọng để tế kiếm, Huyền cầm, vị trí này, cũng là của ta."
Bây giờ chưa yêu ta cũng không sao, tình cảm có thể bù đắp sau, nhưng vị trí cần phải giành trước.
Tiếng kêu thê lương của Tình Cổ vang lên, sau đó nhanh chóng bị Long Cốt đẩy ra, nhưng vào khoảnh khắc khi Trúc Ẩn Trần vẫn còn giữ tình cảm với hắn, điều kiện đã được hoàn thành.
Mặt dù che bằng vải trắng như hoa tuyết tản đi, các khớp dù từng cái một gãy rơi xuống, thanh kiếm dài màu bạc phản chiếu ánh sáng sắc lạnh hiện ra.
Phong ấn, hoàn toàn bị phá vỡ.
Túc Ly cười sảng khoái vô cùng, ánh mắt cũng tràn đầy ngạo mạn: "Huyền Cầm, đi làm Tiên Minh gà bay chó sủa đi, nếu em không làm được..."
"Thì ta sẽ từ địa ngục bò ra."
Tim Trúc Ẩn Trần giật thót, mà con ma trước mặt từ từ nhắm mắt lại, cơ thể mất kiểm soát đổ sập vào người y.
Vào lúc này, chú thuật ẩn giấu được kích hoạt.
Sau khi biết được nội dung của chú thuật, Trúc Ẩn Trần đẩy cơ thể của Túc Ly ngã xuống đất, giận dữ đá hai cái, chửi thề: "Đồ khốn kiếp!"
Chú thuật đó là gì? Đó là y phải hoàn thành nguyện vọng của Túc Ly, nếu không Túc Ly sẽ sống lại từ cơ thể của người bị hạ chú, chính xác là từ cơ thể của Trúc Ẩn Trần.
"Mẹ nó, có bệnh!"
Sau khi cơn giận qua đi, Trúc Ẩn Trần ra lệnh: "Dậy."
Túc Ly đứng lên với động tác cứng ngắc, đôi mắt vô hồn.
Đúng, còn càng có bệnh hơn nữa, tên này đã biến mình thành một con rối, trong thông tin chú thuật còn để lại lời nhắn mong rằng y sẽ thích món quà này! Ai lại tặng quà như vậy chứ?!
Trúc Ẩn Trần hít một hơi sâu hai lần, tâm trạng không thể nào lộn xộn hơn: "Đây là gì?"
【Quà bồi thường?】 Hệ thống phân tích xong, đưa ra kết luận, có phần không chắc chắn.
Trúc Ẩn Trần cảm nhận mối liên hệ giữa mình và cơ thể của Túc Ly, vẻ mặt phức tạp nói: "Đúng là quà bồi thường."
Nhưng không có câu xin lỗi, vì Túc Ly không cảm thấy áy náy.
"Ta biết em còn hận việc ta từng biến em thành con rối sống, nên ta cũng biến mình thành con rối để cho em chơi."
"Kẻ điên!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận