Thanh Huân tức giận, ngón tay cắm sâu vào bàn, để lại vài lỗ hổng, ngực phập phồng dữ dội nói: "Không quan tâm đến cái đó, đi với ta, giải tình cổ trên người Đông Ngự ca ca!"
Còn về tên nhân tộc có ánh mắt kỳ lạ kia, não chắc cũng bị đá đập trúng, ai mà thèm quan tâm!
Cổ sư vươn một bàn tay: "Trả tiền trước rồi làm việc.
"
Thanh Huân nhịn đau bỏ tiền túi ra, túm Cổ Sư đi ngay trong đêm đến chỗ Đông Ngự.
Sau khi Thanh Huân tấn công bất ngờ làm cho người trong lòng ngất xỉu, Cổ Sư rạch một vết nhỏ trên cánh tay Đông Ngự để dẫn động tình cổ.
"Lạ thật, sao không có phản ứng gì nhỉ?"
Thanh Huân nôn nóng thúc giục: "Ngươi thử lại đi, hôm nay nhất định phải lấy được tình cổ ra!"
Cổ Sư thử lại lần nữa, một con tình cổ yếu ớt mới bò ra, Cổ Sư đau lòng nâng con cổ nhỏ trong lòng bàn tay: "Tiểu đáng thương, sao lại gầy như thế này, bảo sao bò ra cũng khó khăn.
"
Tình cổ uể oải mà run rẩy: Nó đã thua trong cuộc tranh giành lãnh thổ, bị con tình cổ khác đuổi đi.
Đi tìm một mục tiêu lại gặp phải đối thủ cạnh tranh, đối phương béo tốt, nhìn chế độ ăn uống là biết hơn hẳn nó.
Cổ Sư không hiểu được thông tin phức tạp này, chỉ nghĩ rằng nó đói: "Ai da, để ta tìm một vật chủ khác cho ngươi bồi bổ.
"
Tình cổ: Tuyệt quá! Huynh đệ chúc ngươi may mắn! Vật chủ này nhường lại cho ngươi!
! !
Trúc Ẩn Trần tìm Tô Vân Kỳ hỏi thăm xong mới phát hiện ra suất diễn của nam chính thực sự đã bị cướp.
Đúng vậy, bị một người không biết từ đâu xuất hiện cướp mất.
"Hàn Trúc huynh vì sao cứ nhìn chằm chằm tại hạ? Tại hạ có chỗ nào không ổn sao?" Người trông không giống với cái mác "người qua đường" nghi ngờ hỏi.
Trúc Ẩn Trần: "Ta cảm thấy ngươi có chút quen mắt.
" Không phải nói bậy, thực sự cảm thấy người này rất quen mắt.
Người qua đường ngạc nhiên, khẽ mở miệng rồi cười nhẹ: "Có lẽ gương mặt của ta tương đối bình thường, dễ bị nhận nhầm.
"
Tiểu Hà đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt như bạch liên vừa mở ra hai chữ "trích tiên", muốn nói lại thôi.
【Hệ thống, mặt của anh ta bình thường sao?】 Nếu bảo bình thường thế thì cậu tính là cái gì?
【Dung mạo của người này đạt 3000 điểm, đánh giá: phong hoa tuyệt đại, đỉnh cao thế gian.
】
Tiểu Hà tò mò hỏi: 【Vậy tôi được bao nhiêu?】
【83, đánh giá: thanh tú đáng yêu, nhỏ nhắn.
】
Tiểu Hà:! Tự bế, ngay cả số lẻ cũng không có.
【Thế đại ca thì sao?】
【385, đánh giá: ngạo tuyết hàn sương, bộc lộ mũi nhọn.
】
【 Còn Tô tỷ tỷ? 】
【336, đánh giá: liệt hỏa như ca, quang mang bắn ra bốn phía.
】
"Dựa vào cái gì!" Tiểu Hà vỗ đùi, đau đến nhăn mặt.
Trúc Ẩn Trần và người qua đường nghe thấy động tĩnh cùng nhìn sang, Tiểu Hà bối rối cầm một quả trái cây nhét vào miệng, giả vờ như không có gì xảy ra.
【Sao lại chênh lệch nhiều như vậy, đại ca và Tô tỷ tỷ có kém gì anh ta chứ?】
【Tu vi.
】
Tay Tiểu Hà run lên, giọng nói nhỏ đi: 【Tu vi của anh ta rất cao sao?】
【Rất cao.
】
Sau một khoảng im lặng, Tiểu Hà mặt mày buồn bã hỏi: 【Tôi chắc không đắc tội với anh ta chứ?】
【! Không có.
】 Nhát gan thì thôi.
Trúc Ẩn Trần không nói gì một lúc: "Phương huynh nói đùa.
"
Phương kha tươi cười sáng lạn: "Nguyện vì làm ngươi nở nụ cười, Hàn Trúc huynh cười một cái chắc chắn làm mê đắm nửa Điện Yêu Hoàng.
"
Trúc Ẩn Trần:!
Người này rốt cuộc là sao? Có gương mặt thuần khiết không tỳ vết như thế, nói ra lời càng lúc càng trêu đùa, không lạ gì khi đối với ai cũng dễ dàng thổ lộ, câu này nghe đi nghe lại giống như đang tán tỉnh.
"Sư huynh, người của Tiên Minh đến rồi.
" Tô Vân Kỳ phe phẩy đuôi lửa đỏ bước vào.
Ánh mắt Phương Kha lập tức hướng về phía đó, mắt theo đuôi phập phồng lên xuống.
Nhớ lại ánh mắt trước đây dường như luôn hướng về phía đầu Tiểu Hà, Trúc Ẩn Trần hiểu ra, hóa ra là một kẻ cuồng lông xù.
Hắn là nhân tộc nhưng thường trú tại Yêu giới chỉ để tiện lợi hấp thụ lông xù sao.
Tô Vân Kỳ kéo tai Tiểu Hà: "Sư huynh đi thong thả, muội không tiễn nữa, lát nữa phải đi đánh chuột đất.
"
"Tô tỷ tỷ nhẹ tay chút!" Tiểu Hà giành lại tai mình, lẩm bẩm: "Đánh chuột đất cái gì, là đi chịu phạt thì có.
"
Tự ý vào cấm địa không phải chuyện lớn, yêu tộc hiếu động lại hiếu kỳ, cách vài ba ngày sẽ có yêu lén vào.
Nhưng vào cấm địa lại phá hủy kiến trúc thì là một vấn đề, không bị phạt thì không xong.
Làm đầu sỏ gây tội Trúc Ẩn Trần bởi vì là nhân tộc sắp bị Tiên Minh đưa đi, cộng thêm Yêu Hoàng cố ý cho qua mới thuận lợi rời đi, nếu không Yêu giới có đủ lý do để giam người, Tiên Minh cũng không nói gì được.
Nhưng mấy người yêu tộc này không chạy thoát, phải ngoan ngoãn chịu phạt đi giết ác thú tác loạn.
Người của Tiên Minh tới đều là người quen, Trưởng lão Vân Phiến, còn có Thượng Quan Túy và Nam Cung Phá Thiên?
Trúc Ẩn Trần nhìn qua Nam Cung Phá Thiên, người này tại sao cũng ở đây?
Thượng Quan Túy đầu tiên nhìn Trúc Ẩn Trần từ xa vài lần, xác định y vẫn bình thường mới nhanh bước lên trước, lo lắng hỏi: "Hàn Trúc, đệ vẫn ổn chứ?"
Trúc Ẩn Trần lùi lại một bước, tránh tay nàng: "Đừng chạm vào ta.
"
Thượng Quan Túy ngẩn ra, hình ảnh kiếm quang chém tới hiện lên trong đầu, nàng lập tức rụt tay lại, lùi về phía sau nửa bước.
Nam Cung Phá Thiên ngay lập tức làm người bảo vệ tiến đến bên cạnh nàng: "Hàn Trúc đạo hữu, Túy nhi chỉ quan tâm ngươi, sao lại phải nói lời tổn thương như vậy.
"
Người được bảo vệ hoàn toàn không hài lòng, đẩy hắn ta ra: "Tránh ra một bên đợi đi.
"
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần sắc bén, Túy nhi? Gọi cũng thân mật thật.
Nam Cung Phá Thiên bị ánh mắt đó nhìn đến toàn thân cứng đờ, cảm giác áp bách mạnh quá, người này đã mạnh hơn trước, không hổ là mục tiêu mà hắn ta muốn vượt qua.
Trúc Ẩn Trần không để ý đến hắn ta, nói với Thượng Quan Túy: "Kiếm ý của ta có chút mất khống chế, Thượng Quan tỷ đừng đến gần quá, tránh bị thương.
"
Giải thích xong ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Phá Thiên, giọng không mấy thiện cảm: "Thượng Quan tỷ, hắn là tình mới của tỷ?"
"Hả? À, cứ coi là như vậy đi.
" Thượng Quan Túy bị câu "tình mới" này làm cho hơi chột dạ.
Mặc dù nàng là người của Hợp Hoan Lâu, việc đổi tình mới sau một thời gian là chuyện bình thường, nhưng nàng chưa bao giờ thể hiện điều này trước mặt đệ tử của Vân Dã Môn, miệng chỉ nói vài câu hoa mỹ mà thôi.
Hàn Trúc trước đây cũng biết, nhưng chưa bao giờ vạch trần, hôm nay sao lại thế?
Là một bậc thầy về phương diện tình cảm, Thượng Quan Túy nhanh chóng nhận ra sự bất mãn mơ hồ của Trúc Ẩn Trần đối với Nam Cung Phá Thiên, lập tức nói: "Nếu Hàn Trúc không thích hắn, tỷ tỷ sẽ đá hắn ngay lập tức.
"
Một tình mới thôi mà, nam nhân hai chân khắp nơi đều có, làm sao so được với đệ đệ mà nàng xem như ruột thịt.
Hơn nữa đệ đệ nàng gần đây vừa bị người xấu hại, lại lưu lạc đến yêu giới, trời xa đất lạ, trên người còn mang vết thương, không biết đã chịu bao nhiêu khổ, Thượng Quan Túy nghĩ đến đây, tình cảm từ tỷ muội thân thiết chuyển thành tình mẹ dạt dào, đau lòng vô cùng.
"Tuý nhi?" Nam Cung Phá Thiên kinh ngạc không thôi, có nữ nhân nào sau khi quan hệ với hắn ta lại muốn bỏ rơi hắn ta?!
Nam Cung Phá Thiên nhìn về phía Trúc Ẩn Trần, ánh mắt đột nhiên thông minh lên, không, vấn đề không phải ở hắn, mà là liên quan đến người và việc xung quanh người này đều trở nên không bình thường, hắn ta sớm đã nhận ra điểm này.
Hàn Trúc, chính là khắc tinh và kẻ thù định mệnh của hắn ta!
Trúc Ẩn Trần bị ánh mắt đầy ý chí chiến đấu và chiến ý của Nam Cung Phá Thiên làm cho khó hiểu, người này đang nghĩ gì kỳ lạ thế?
Y không thích Nam Cung Phá Thiên, không phải vì hắn ta lăng nhăng, người xa lạ như thế nào không liên quan đến y, nhưng người này lăng nhăng đến mức gây tổn hại cho bông cải mà y nuôi lớn, điều này sao có thể chấp nhận được!
Cũng may là Thượng Quan tỷ thay nam nhân như thay áo, chơi đùa với nam chính cũng không sao, ai là người chủ động còn chưa chắc, nhưng nếu đổi thành bất kỳ sư muội nào của y, Nam Cung Phá Thiên dám động vào, y sẽ chặt đứt tay hắn ta ném cho chó ăn.
"Khụ khụ.
" Vân Phiến trưởng lão ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở mình vẫn còn ở đây, người của điện yêu hoàng chưa đi, giữ chút hình tượng cho Tiên Minh.
Vân Phiến trưởng lão lấy ra một cặp còng tay, đáng lẽ phải nối với hai chiếc vòng tay với nhau, nhưng sợi xích đã bị đứt ở giữa, chia thành hai phần.
Xích va chạm kêu leng keng, Vân Phiến cầm còng tay, thở dài một tiếng: "Đây là do diệt tuyệt Kiếm Chủ đời trước để lại, trước mắt phải để ngươi chịu ấm ức rồi.
"
Đứa nhỏ này cũng thật xui xẻo, nào là hàn độc, nào là diệt tuyệt kiếm ý, sống đến bây giờ thật không dễ dàng.
"Ta hiểu rồi.
"
Trúc Ẩn Trần rũ đầu, bình tĩnh nhận lấy còng tay, sau khi đeo vào, kiếm ý lộ ra ngoài bị áp chế trở về, quả nhiên là phong kiếm thạch.
Các đời diệt tuyệt Kiếm Chủ nổi danh là hung ác tàn bạo, lạnh lùng vô tình, thích giết chóc thành tính, nguy hiểm đến cực điểm!
Diệt tuyệt Kiếm Chủ trong tu chân giới giống như phần tử khủng bố có thể tạo ra một cuộc thảm sát bất cứ lúc nào, cho dù y hiện tại tỉnh táo, nhưng không ai muốn đánh cược mạng sống Trúc Ẩn Trần có thể mãi mãi kiểm soát kiếm ý.
Những vụ thảm sát do các đời diệt tuyệt Kiếm Chủ gây ra đều có ghi lại, không ai muốn trở thành nạn nhân tiếp theo chết dưới diệt tuyệt kiếm ý.
Trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan có quá nhiều người thấy y sử dụng kiếm ý, không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.
Tin tức truyền về Tiên Minh, việc y bị hạn chế là kết quả tất yếu.
Chính vì dự đoán được tương lai này, sư phụ y mới phong ấn ký ức, cố gắng để y phát triển như một pháp tu, tiếc rằng trời không chiều lòng người.
Sau khi đeo còng tay, Trúc Ẩn Trần hoạt động cổ tay một chút, may thay, chỉ phong ấn kiếm khí, linh lực vẫn còn, đủ để tự bảo vệ mình, cũng không làm tổn thương người khác.
Thấy y đeo còng tay, Vân Phiến trưởng lão nhẹ nhõm hơn chút, Trúc Ẩn Trần nếu không phối hợp, việc cưỡng chế diệt tuyệt Kiếm Chủ không phải là việc dễ dàng, dù vị kiếm chủ này chỉ có tu vi Nguyên Anh.
Vân Phiến trưởng lão nhìn về phía sau y: "Tử Hành đâu rồi?"
"Xin lỗi, ta đến muộn.
" Treo vẻ mặt yếu ớt như vừa bị thương nặng, Túc Ly khoan thai tới muộn.
Vân Phiến trưởng lão thấy vậy cũng không hỏi nguyên nhân hắn đến muộn, trấn an nói: "Người không sao là tốt rồi.
"
Trúc Ẩn Trần không cảm xúc nhìn Túc Ly diễn trò, đơn thuần là đến muộn? Ai tin chứ, tên này chắc chắn đi làm chuyện gì đó mờ ám.
Túc Ly nhận thấy ánh mắt của y, quay lại hơi mỉm cười với Trúc Ẩn Trần, thuần lương vô cùng.
Trúc Ẩn Trần quay đi, con quỷ đen tối giả làm bạch liên hoa, y nhìn mà đau mắt.
Vân Phiến trưởng lão nhờ thị vệ trường gửi lời vấn an đến yêu hoàng, sau đó dẫn bốn người trẻ trở về tông môn.
Dưới ánh trăng, mỗi người trên linh thuyền đều có suy nghĩ khác nhau.
Trúc Ẩn Trần mượn lý do muốn nghỉ ngơi để tiễn Thượng Quan Túy, nhưng nàng dường như có điều muốn nói.
Đóng cửa lại, tự mình nhốt mình trong phòng, không làm gì cả, chỉ yên lặng ngồi đó.
Hệ thống chỉ làm giảm ảnh hưởng của diệt tuyệt Kiếm Ý, không có nghĩa là nó không tồn tại.
Còn có long cốt của băng long, thứ này khi vào cơ thể y mang lại ảnh hưởng không thua kém gì diệt tuyệt Kiếm Ý.
Từ sau khi ra khỏi cấm địa, Trúc Ẩn Trần bề ngoài bình tĩnh như một người bình thường, nhưng thực chất trong đầu có hai luồng suy nghĩ lúc nào cũng xuất hiện, cộng thêm tính cách vốn có của y, mỗi chuyện đều có ba cách nhìn khác nhau, hàng ngày đều phản bác chính mình trong đầu.
Nói ngắn gọn, đầu óc y hiện tại rất rối, cần một mình yên tĩnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...