May Mắn Gặp Nàng
TRUYỆN MAY MẮN GẶP NÀNG
Chương 16: Chu Cảnh theo đuổi
Ngọc Yên và Dương Minh ngày càng yêu thương nhau. Họ thấu hiểu, chia sẻ, thành thật không giấu giếm nhau bất cứ thứ gì. Vì vậy mà tình cảm phu thê của hai người càng thêm mặn nồng. Nhưng... họ lại tiếp tục gặp rắc rối... Chu Cảnh không bỏ cuộc. Hắn cứ đều đặn đến nhà hai người. Lần nào hắn cũng mang đến lễ vật mà hầu như nữ tử nào cũng rất thích như: trâm cài, quần áo, vải vóc, trang sức, phấn son,... Tiếc cho Chu Cảnh là Ngọc Yên lại không có hứng thú với những thứ như vậy. Thế là kế hoạch theo đuổi Ngọc Yên của hắn bị thất bại. Nàng không nhận bất cứ thứ gì mà Chu Cảnh mang đến cả. Dù biết lòng của Ngọc Yên rõ ràng như thế nhưng Dương Minh vẫn cảm thấy thấy tự ti, buồn phiền không dứt.
Chu Cảnh vẫn tiếp tục mặt dày đến nhà Ngọc Yên. Vừa bước vào cổng, hắn đã lên tiếng:
- Khụ... Khụ... Ngọc Yên... Nàng mau xem bệnh cho ta đi. Hôm nay ta không phải đến ép nàng theo ta đâu.
Dương Minh ghét bỏ nhìn Chu Cảnh mắng thầm: "Trông thật giả tạo. Hừ! Hắn đến đây hẳn là để tiếp cận nương tử rồi. Ngươi chờ đó. Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào để thực hiện ý đồ kia đâu." Nhưng... hiện thực lại trái với suy nghĩ của chàng. Với một người mang theo đạo đức nghề nghiệp "lương y như từ mẫu" thì Ngọc Yên vẫn mềm lòng mà bảo hắn ngồi xuống ghế rồi đưa tay bắt mạch cho hắn.
Thấy cảnh này, Dương Minh bực bội, khó chịu vô cùng. Chàng muốn đem tay Chu Cảnh kéo ra, rồi lấy roi đánh một trận. Vì sợ Ngọc Yên giận nên chàng đành nhẫn nhịn nóng giận trong lòng.
Tiếng nói đáng ghét của Chu Cảnh lại một lần nữa vang lên:
- Ngọc Yên! Nàng xem ta là bị làm sao vậy?
Dương Minh trừng mắt nhìn hắn: "Hừ! Ngươi là ai mà lại thân thiết gọi tên nương tử của ta vậy chứ? Ai cho phép ngươi thế hả?"
Ngọc Yên thu tay rồi nhăn mày nói:
- Ngươi không bị bệnh gì cả. Hẳn là mắc phải tâm bệnh rồi. Bệnh này ta không chữa được. Ngươi nên tìm ra nguyên do khiến chính mình đầy muộn phiền. Ngươi về nghỉ ngơi đi. Đừng lại chạy đến đây nữa.
- Ai nói nàng không chữa được. Tâm bệnh này là do nàng mà ra đấy. Vì ta ngày nào cũng nhớ mong nàng cả, tựa như tương tư vậy. Ai bảo ông trời lại chia rẽ đôi ta như thế chứ.
Dương Minh nhịn không được liền nắm lấy cổ áo Chu Cảnh mà nói:
- Ngươi cút khỏi nhà ta mau. Đừng để ta phải lôi ngươi ra.
- Hừ! Ngươi nhìn lại mình xem. Ngươi hơn ta chỗ nào? Gia cảnh ngươi bằng ta sao? Ngươi tuấn tú bằng ta sao? Ngươi có ăn học như ta không?
Dương Minh thả lỏng cổ áo hắn ra rồi từ từ cúi mặt nhìn xuống đất. Chu Cảnh lại nói tiếp:
- Ngươi nói đi. Sao rồi? Không bằng ta phải không? Ngươi như thế này thì sao có thể xứng với Ngọc Yên được chứ. Ta với nàng mới là một cặp trai tài gái sắc.
- Đủ rồi! Câm miệng! Ngọc Yên giận dữ lên tiếng.
Dương Minh ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn Ngọc Yên. Nàng gật đầu như an ủi chàng rồi nói:
- Ta không cần phu quân có gia thế, văn võ song toàn, mĩ mạo khôi ngô gì hết. Ta chỉ cần một phu quân chung thủy, suốt đời không nạp thiếp, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Và Dương Minh - phu quân của ta đã làm được mong ước của ta rồi. Còn ngươi, ngươi làm được sao? Đời trước ngươi đối xử với Phan Ngọc Yên thế nào? Ngươi đã thực hiện được lời hứa của mình chưa?
Chu Cảnh hổ thẹn mà ấp úng mãi không nói nên lời:
- Ta...
Còn Dương Minh, chàng cảm động vô cùng, lòng ấm áp không thôi.
Lúc này, Ngọc Yên lạnh lùng, nghiêm nghị nói:
- Ta đã thẳng thắn với ngươi rồi đấy - Chu công tử. Ngươi nên quay về được rồi. Không tiễn!
Chu Cảnh cười chua chát:
- Được. Ta đi. Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc đâu. Ta đã thề với lòng mình sẽ bù đắp cho nàng suốt đời này rồi.
- Ta đã nói là...
- Nàng đừng nói. Ta đi đây.
Nói rồi Chu Cảnh cô đơn rời đi. Dương Minh bấy giờ mới lên tiếng:
- Nương tử, hắn ta...
Ngọc Yên nắm chặt tay chàng an ủi nói:
- Chàng yên tâm. Ta sẽ không theo hắn. Kiếp này ta sẽ là thê tử của chàng.
Dương Minh hấp tấp phản đối:
- Không. Ta không muốn.
- Sao cơ? Phu quân, chàng...
- Ta không muốn chỉ có kiếp này nàng mới là thê tử của Dương Minh này. Ta muốn đời đời kiếp kiếp hai chúng ta sẽ mãi là phu thê sống đến đầu bạc răng long.
- Chàng... Hức... Hức...
Ngọc Yên nghẹn ngào ôm chầm lấy Dương Minh. Chàng mỉm cười dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng an ủi:
- Nương tử đừng khóc nữa. Nàng khóc mắt sưng cả rồi đấy. Sẽ xấu lắm biết không?
Ngọc Yên giận dỗi đánh yêu Dương Minh:
- Chàng dám nói ta xấu hả? Hừ! Ta đi cho chàng vừa lòng.
- Ấy ấy, nương tử. Ta sai rồi. Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn an ủi nàng thôi...
- Ha ha... Ta biết rồi.
- Nương tử, nàng lừa ta? Hôm nay ta phải trừng trị nàng rồi đây.
- A... Cứu với.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...