Hôm sau Bùi Vân Khoáng phái người đón Tư Điềm, cùng nhau lên đường trở về Tín Châu.
Tối hôm đó đến Tín Châu, Tư Điềm liền tranh thủ về nhà thăm mẫu thân.
Tịch Nhiễm thấy nữ nhi trở về hết sức vui mừng, liền kéo nàng hỏi chuyện Thương Vũ. Tư Điềm nhìn mặt mẫu thân vui vẻ rạo rực, chỉ biết không cần hỏi nữa, xem ra hắn thật sự đã để Thất thúc đến đây đề cập việc hôn sự rồi, mẫu thân cũng sảng khoái đáp ứng.
Trong lòng Tư Điềm nghĩ, mẫu thân người không biết đó thôi, chính hắn là người đã khiến Ngô Dong phải lui hôn, sau đó hắn ra tay trượng nghĩa bổ sung vào chỗ khuyết thiếu. Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra nội tình, bởi vì tận trong đáy lòng nàng vẫm muốn bao che cho hắn, không muốn hình tượng của hắn trong lòng mẫu thân bị tổn hại. Nghĩ tới đây, nàng có chút xấu hổ, đều nói nữ sinh ngoại tộc, vậy cái dạng này của nàng có được tính không?
Nàng thấp giọng hỏi: "Mẫu thân, người gặp hắn mới có một lần, sao lại đáp ứng vậy?"
Tịch Nhiễm chỉ cười nói: "không phải con đã nhắc tới hắn với nương sao, nói người ta tốt lắm, mặc dù đối với con nghiêm khắc, nhưng biết phân rõ phải trái. Làm người cũng chính trực thoải mái."
Tư Điềm trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được nàng đã từng nói như vậy, hắn biết phân rõ phải trái?
"Mẫu thân, con đã từng nói như vậy hồi nào?"
Tịch Nhiễm cười nói: "Này nha đầu kia, chẳng lẽ nương lừa con hay sao? Nương còn chưa đến mức hồ đồ như vậy đâu?"
Nàng không phản đối, thì ra thật có chuyện này ư. Nhưng khi đó, hắn là quân tử chính trực, mặc dù không thể nói là ôn nhuận như ngọc, cũng không có không nói đạo lý như hôm nay, nàng khen hắn vài câu với mẫu thân cũng rất bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng ai mà ngờ hắn vậy mà lại dựa vào cái chủ ý này của nàng đâu? mặt nàng đỏ lên, cúi đầu không lên tiếng.
Tịch Nhiễm lại nói: " Vả lại, cả hai lần con đều bị từ hôn, cả Tín Châu cũng sẽ không tìm ra người thứ hai đâu, ôi, người bên ngoài không biết sẽ bàn tán thế nào, nương cũng xấu hổ với láng giềng. Con gả cho Thương Vũ, sau này theo thằng bé đi Thương Lan, sẽ không ai nhắc đến chuyện này. Thằng bé còn nói, tương lai sẽ dẫn nương đi cùng, nương chỉ có một mình con, tự nhiên là muốn ở cùng với con. Người ta như vậy, ta còn kén chọn cái gì nữa hả? đứa bé kia lại dài tuấn tú lịch sự, khí khái hào hùng tuấn lãng, đối với con cũng toàn tâm toàn ý vô cùng chân thành , ta cực kì hài lòng. Con cần phải quý trọng, Thất thúc nhà thằng bé nói con luôn khi dễ hắn, muốn ta ngày sau làm chủ cho thằng bé."
Tư Điềm nhìn mẫu thân, oan uổng á khẩu không trả lời được. Nàng khi dễ hắn? Hắn thật là có thể đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái mà.
"A Điềm, chừng nào các con thành thân, nương cũng không đợi kịp, sợ lại có cái gì ngoài ý muốn, nương không chịu nổi chuyện từ hôn nữa đâu."
Tư Điềm ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng hừ hừ: "Nào có nhanh như vậy. Con hiện tại không muốn lấy chồng."
Tịch Nhiễm hơi nhíu mày: "Cũng đừng chờ cái gì ba năm hai năm nữa, để cho thằng bé và sư phụ con bàn bạc, tháng tư liền thành hôn, hoa mẫu đơn vinh hoa phú quý, rất nhiều nữ hài tử đều tranh thủ xuất giá trong mùa hoa quý này." Bà là thật sự không chịu nổi nữa, ba lần từ hôn, ước gì có thể lập tức tổ chức hôn sự cho nữ nhi, lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm.
Tư Điềm không nghĩ tới mẫu thân còn gấp hơn cả Thương Vũ, trên mặt nàng nổi lên những áng mây hồng xinh đẹp, cúi đầu không nói. Thương Vũ chịu đồng ý ngày sau chiếu cố mẫu thân, điểm này thật sự khiến nàng động tâm. Hắn đối với nàng, cũng thật sự không có gì có thể nói, tuy rằng cách làm bá đạo nhưng rất chu đáo. Có lẽ là nàng hờ hững, xem nhẹ không thấy tâm ý của hắn, bất đắc dĩ hắn mới làm như vậy, bằng không thì với tính tình của mình tự nhiên cũng sẽ không từ hôn Ngô Dong, tự nhiên cũng không có một bước như ngày hôm nay.
Chuyện duyên phậnthật sự rất kỳ lạ, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cùng hắn như vậy.
Sau khi Bùi Vân Khoáng trở lại Tín Châu hết sức bận rộn. Bởi vì hôn kỳ của hắn và Thanh Bình công chúa định vào tháng tư mùa hoa mẫu đơn mở, hai mùa Xuân Thu hàng năm, Lý Trăn Đế và Thái hậu đều sẽ mang nhiều bề tôi đến Đông Đô ở lại mấy tháng, hôn lễ liền cử hành ở Đông Đô. Với thân phận của Thanh Bình công chúa, đương nhiên hôn sự này hết sức long trọng xa hoa, tất cả các chi tiết cũng không thể qua loa. Bùi Vân Khoáng biết rõ tính nết của Lý Trăn Đế, thời điểm càng cất nhắc ngươi, càng nhìn chòng chọc vào ngươi, một chút sơ sót cũng không thể có. Hắn cũng đúng lúc mượn chuyện chuẩn bị hôn sự mà đặt chuyện của hắn sang một bên, hành sự càng thêm cẩn trọng, thu hết mũi nhọn vào.
Đêm dài vắng người, hắn càng cảm thấy cô tịch. Hoàng cung Đông Đô mỗi ba năm liền thả ra cung nữ lớn tuổi, bổ sung người mới. Mắt thấy đã đến mùa đổi cung nữ, Chu Tước chính là vì thế mà chuẩn bị, có quân cờ này thì tất cả mọi việc có thể đẩy nhanh tiến triển, nhưng thời gian càng ngày càng gần, hắn càng ngày càng do dự, thậm chí trong đầu có suy nghĩ muốn buông tha, bởi vì Chu Tước là Tư Điềm.
Tâm càng loạn càng có nhiều việc. Hứa thị ở Vân Tiêu am bỗng nhiên muốn xuất gia làm ni. Nói thật, hắn đối với nàng ta mặc dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng suy cho cùng nhớ lại mấy năm tình cảm phu thê cũng dễ dàng tha thứ cho nàng ta, để cho nàng ta đi Vân Tiêu am tĩnh tâm, bất quá cũng chỉ vì nàng ta làm quá phận, dám động đến Tư Điềm. Theo ý của hắn, cho nàng ta ở Vân Tiêu am hảo hảo tỉnh táo một thời gian rồi sẽ cho nàng ta trở về. Lại không nghĩ tới nàng ta muốn xuất gia, chắc là nghe chuyện hắn muốn lấy Thanh Bình công chúa.
Hứa thị thông minh nhưng cực đoan, dù sao vẫn phải bỏ lỡ nàng ta. Hắn suy nghĩ một chút, phái người gọi Tô Phiên tới.
Tô Phiên đi vào thư phòng, thấy hắn cau mày, liền hỏi: "Vương Gia có chuyện gì sao?"
"Ngươi đi Vân Tiêu am một chuyến, Hứa thị muốn xuất gia, nếu ngươi có thể khuyên liền khuyên nàng. Bổn vương cũng không có ý muốn nàng xuất gia."
Tô Phiên hiểu được, gật gật đầu cáo từ đi ra, gọi cỗ kiệu đến Vân Tiêu am.
Nhìn thấy Hứa thị, nàng kinh ngạc phát hiện vẻ mặt của nàng ta so với trước kia khác nhau rất nhiều, trên mặt đã bớt đi vẻ tối tăm phiền muộn, ánh mắt cũng đạm bạc bình tĩnh hơn. Xuất gia, là vì thật sự đã nhìn thấu hồng trần, hay là muốn dùng cái này khiến cho Bùi Vân Khoáng chú ý?
Tô Phiên tiến lên hành đại lễ: "Vương Phi mạnh khỏe."
Hứa thị cười nhạt một tiếng: "Đừng gọi ta Vương Phi nữa, ta có pháp hiệu, gọi Không Minh."
Nói xong, nàng ta bĩu môi giống như cười giễu: "nếu như ta thông minh sớm hơn một chút, thì tốt rồi."
Tô Phiên thấp giọng nói: "Vương Gia bảo nô tì tới khuyên Vương Phi, Vương Gia cũng không có ý bảo Vương Phi ở luôn chỗ này."
"Ta biết, là ta muốn ở chỗ này."
Thật sao? Tô Phiên nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
"Tô Phiên, trước đây ta có thực có lỗi với ngươi, để ngươi thay ta gánh chịu tội danh."
"Nô tài không hiểu ý của Vương Phi."
"Ngươi cực kì thông minh, như thế nào lại không hiểu?"
Tô Phiên vội nói: "Cho dù nô tì gánh chịu gì đó thay Vương Phi, cũng không có nửa câu oán hận, Vương Gia đối với tỷ muội chúng ta có đại ân."
Hứa thị yếu ớt nói ra: "Tô Phiên, ngươi có yêu ai chưa?"
Tô Phiên sững sờ, cúi đầu không nói. Có yêu sao? Trong lòng nàng thoáng qua một bóng người, đối với hắn, có phải yêu hay không?
"Ta trước kia rất ngốc, cho là biểu tỷ ngăn cản hào quang của ta, cho nên hắn mới không để ta ở trong lòng. Thân phận biểu tỷ cao quý hơn ta, dung mạo cũng đẹp hơn ta. Cho nên, ta liền nghĩ, không có biểu tỷ, có lẽ hắn sẽ yêu thích ta. Thì ra không phải như vậy, thích một người, chính là cho dù xung quanh toàn là người, ngươi liếc mắt cũng chỉ nhìn thấy hắn. Ta đối với hắn là như thế, đáng tiếc hắn đối với ta lại không phải như vậy."
"Vương Phi không nên như vậy, mặc dù Vương Gia tái giá nhưng thân phận của người cũng không thay đổi."
"Ta cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận, ở bên cạnh hắn chỉ có đau khổ, sau này hắn sẽ có vô số nữ nhân, một người ta cũng không thể dễ dàng khoan dung, huống chi nhiều người như thế? Đi theo bên cạnh hắn, chỉ bức ta thành một nữ nhân độc ác, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ta ở đây một thời gian, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cũng muốn được giải thoát. Ngươi trở về nói cho hắn biết, để hắn tha thứ cho những lỗi lậm trước kia ta gây nên."
Tô Phiên nhìn Hứa thị thở dài, có lẽ ngay từ đầu nàng ta cũng là một thiếu nữ đơn thuần, nhưng vì yêu sinh hận, vì yêu mà hung ác. Có lẽ buông tay đối với nàng ta mà nói, cũng là một loại giải thoát. Tính tình nàng ta như vậy, ngày sau bước vào hậu cung, không phải hại người, chính là bị hại. Nàng ta ở ẩn ở nơi này có lẽ là tốt nhất.
Nàng không khuyên nhiều mà định cáo từ.
Hứa thị đột nhiên lại gọi nàng lại: "Có chuyện, ta còn muốn nói cho người biết, về Tư Điềm."
Tô Phiên chợt dừng bước, có chút khẩn trương.
"Ngày đó, ta đã từng tặng nàng ấy một vòng tay. Trên vòng tay này có sâu độc, vừa tiếp xúc với da thịt sẽ tan ra tiến vào máu thịt. Cổ này truyền từ Miêu Cương, là vì để cho thiếu nữ chưa lập gia đình bảo trì trinh tiết, sau trưởng thành liền đặt trên người, trong vòng một năm không thể giao hợp với nam tử, nếu không sẽ mất mạng. Lúc ấy ta hoài nghi nàng và Vương Gia cấu kết, muốn dùng cái này tới thử nàng. Sau ta lại phát hiện Vương Gia mặc dù có tình với nàng, nhưng không đụng tới nàng. Nhưng ta ghen ghét đêm không thể say giấc, phái người giết nàng."
Tô Phiên khiếp sợ nhìn Hứa thị, quả thực không thể tin được nàng ta lại ác độc đến thế. Trong lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi lạnh, nếu là Bùi Vân Khoáng khống chế không được, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Cổ này cũng không có độc hại gì, đợi qua một năm sẽ hết tác dụng, sâu độc tự chết đi. Ngươi nhắc nhở nàng một câu, trong vòng một năm không thành thân là được."
Trong lòng Tô Phiên rét run, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, thi lễ nói: "Đa tạ Vương Phi chỉ bảo. Nô tì thay Tư Điềm cám ơn lòng nhân ái của Vương Phi."
Hứa thị cười khổ: "Ngươi đây không phải trào phúng ta sao, vốn là ta thực xin lỗi nàng mới phải. Ngày sau không còn Hứa Trắc Phi này nữa, chỉ có Không Minh. Ngươi trở về đi."
Từ Vân Tiêu am trở về, Tô Phiên kể cho Bùi Vân Khoáng nghe. Bùi Vân Khoáng hoảng hốt chỉ trong chốc lát, nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Như vậy thì tùy nàng đi."
Tô Phiên trở lại hậu viên, vội vàng gọi Ti Điềm tới.
"Ti Điềm, trước kia Hứa phi có cho muội một vòng tay phải không?"
Ti Điềm gật đầu: "Đúng vậy, muội đeo một ngày liền tháo ra."
Tô Phiên nói: "Muội lấy vòng tay này ra cho ta, nàng ta đòi lại."
Ti Điềm âm thầm buồn cười, chưa từng thấy chủ nhân như vậy, thưởng đồ cho người khác còn đòi về.
Nàng xoay người về phòng mình, đem vòng tay mang tới, thật ra nàng cũng vốn không thích, nhưng Hứa thị thưởng cho nàng, nàng nể mặt mũi Hứa thị nên đeo một ngày, về sau sợ đụng vỡ, liền cất vào. Nếu như Tô Phiên không nhắc tới, nàng cũng quên mất là mình có một đồ vật như vậy.
Tô Phiên nhìn này vòng tay, âm thầm thở dài, Hứa thị rất thông minh, thế nhưng thông minh của nàng ta dùng là không đúng chỗ, liền rất đáng sợ.
Nàng lại hỏi: "Đúng rồi, muội và Thương Vũ định hôn kỳ chưa?"
Mặt Ti Điềm đỏ lên: "Vẫn chưa."
Tô Phiên cười nói: "Vậy là tốt rồi." trên đường trở về nàng vốn định nói chuyện này cho Ti Điềm, nhưng nghĩ đến một nữ hài tử như nàng ấy nếu biết trên người mình có sâu độc, chỉ sợ ngày đêm lo lắng khó chịu, còn không bằng cứ mơ mơ màng màng là được. Vả lại chuyện này, bình thường đều là nam tử khống chế không được, chứ chưa từng thấy nữ tử kia chủ động. Vẫn nên đợi qua một thời gian nữa Thương Vũ đến Đông Đô thì nói cho hắn biết tốt hơn. Theo quan sát của nàng, Thương Vũ gấp gáp lắm rồi mà Ti Điềm thì chậm rãi từ từ, cho nên đối với Thương Vũ mà nói thật sự là một loại tra tấn.
Nghĩ tới đây, Tô Phiên cười ha ha, nói với Ti Điềm: "Sau này cũng không được khi dễ Thương Vũ."
Ti Điềm vừa thẹn vừa giận: "Tỷ tỷ, sao các người một người hai người đều nói muội khi dễ hắn, rõ ràng là hắn khi dễ muội mà."
Tô Phiên liếc nàng: "Nhìn bên ngoài là hắn khi dễ muội, trên thực tế là muội khi dễ hắn, hắn đối với muội một mảnh chân tình còn muội thì một chút cũng không để trong lòng, không phải là khi dễ người sao?"
Ti Điềm xấu hổ giống như mây chiều: "Tô tỷ, tỷ bất công!"
"Ta chính là bất công, không có việc gì, muội đi đi."
Ti Điềm ra khỏi cửa phòng, Tô Phiên nhìn bóng lưng của nàng cười thầm không thôi, đáng thương cho Thương Vũ, còn phải chịu đựng hơn nửa năm. Nhưng có người nhịn tới ba năm cũng không sao. Nghĩ đến người kia, nàng có chút phiền muộn.
Hôm kia, Tạ Thông bỗng nhiên từ trong tướng phủ đi ra, hẹn gặp nàng và Lưu Trọng.
Lúc ấy nàng cũng không suy nghĩ nhiều, cho là hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng với bọn họ. Ba người hẹn ở một nơi vắng người.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Tạ Thông lại có thể ngay trước mặt Lưu Trọng, thổ lộ tình cảm ái mộ với nàng. Lúc ấy, mặt của nàng đỏ rần, mặt Lưu Trọng trắng bệch. Hơn nữa, Tạ Thông còn đem chuyện đêm tân hôn năm ấy của hai người nói rõ nguyên do.
Hắn vậy mà lại tạo ra hiểu lầm như vậy giữa hai người! Lúc ấy, nàng thật sự cảm thấy Tạ Thông đáng ghét. Nhưng kế tiếp, Tạ Thông lại trực tiếp chất vấn Lưu Trọng: "Cho dù ngươi xem lời của ta là thật, nhưng nếu ngươi thật lòng thích nàng, vì sao không đi nói với Vương Gia, ngươi không muốn hôn sự khác, ngươi chỉ cần nàng?"
Tạ Thông lại nói: "Ngươi ở cùng nàng ba năm, giữa nàng và Vương Gia có trong sạch hay không, chẳng lẽ ngươi không biết? nếu như ngươi thật sự nhìn không ra, chỉ có thể nói trong lòng ngươi không có nàng, cho nên ánh mắt của ngươi cũng nhìn không ra thật giả."
Vẻ mặt Lưu Trọng tái nhợt, giống như tức giận giống như khiếp sợ, nhưng hắn kềm chế tốt lắm, luôn luôn ẩn nhẫn không hề lộ ra.
Nàng tức giận cắt ngang lời nói của Tạ Thông, nhưng Tạ Thông không thèm để ý chút nào, nói với nàng: "Nàng cần gì phải ở cùng với một người không hiểu nàng như vậy, ba năm này, hắn là nam nhân, ngay cả một hiểu lầm nho nhỏ cũng không có bản lãnh tìm hiểu rõ ràng, xem ra là vô tâm không có ý định đi phân biệt rõ, có lẽ hắn chỉ chờ Vương Gia an bài cho hắn một hôn sự khác."
Những lời này nặng nề đặt trong lòng nàng, nàng đứng lên phẩy tay áo bỏ đi, Tạ Thông đuổi theo, mà Lưu Trọng vẫn ngồi trong phòng.
Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói với Tạ Thông: "Ta đã là người của Lưu gia, ngày sau chỉ có thể là tỷ tỷ của ngươi, việc này vĩnh viễn không nên nhắc lại."
Tạ Thông ái mộ làm cho nàng cảm động, nếu như tuổi tác giữa nàng và hắn tương đương, nếu như nàng không có trải qua như vậy, nếu như nàng không trở thành Lưu phu nhân ba năm, có lẽ nàng sẽ cân nhắc, nhưng hết thảy không thể vãn hồi. Nàng chỉ có thể nhìn về phía trước không thể lui về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...