Đầu mùa xuân, Lương Tranh gả cho Chu Húc.
Mấy ngày nay, Chu gia từ trên xuống dưới tất bật chuẩn bị hôn lễ.
Lễ cưới tổ chức tại Bắc Kinh, địa điểm tổ chức do đích tay Lương Tranh chọn.
Sở dĩ cử hành tại thành phố này bởi vì tất cả những hồi ức đẹp đẽ nhất của hai người đều gắn liền với Bắc Kinh.
Thời gian rất đẹp, thời tiết cũng chiều lòng người.
Vào ngày cưới, Lương Tranh mặc áo cưới lộng lẫy ngồi an ổn trong phòng, thợ trang điểm và làm tóc vây quanh cô, miệt mài làm việc.
Mẹ Lương và mẹ Chu cũng ở trong phòng, trên mặt hai người đều thường trực nụ cười mãn nguyện, càng nhìn con gái hai bà mẹ càng cao hứng.
Hơn 9h mới trang điểm xong, các nữ quyến sau khi ăn sáng xong ở tầng dưới, bắt đầu kéo lên phòng ngắm cô dâu.
Cả nhóm người vây quanh Lương Tranh không ngớt lời khen ngợi.
Lương Tranh mỉm cười ngọt ngào, vì cơn mưa lời khen này mà có chút ngượng ngùng.
Chu Nha từ bên ngoài hớn hở chạy vào, vừa nhìn thấy Lương Tranh lập tức trầm trồ kêu lên: “Trời ạ.
Chị dâu chị đúng là đẹp như thiên tiên vậy.”
Cô nhóc lập tức rút điện thoại di động ra: “Em phải chụp vài tấm gửi cho anh họ mới được, để anh ấy biết cô dâu của anh ấy mỹ lệ, nghiêng nước, nghiêng thành đến mức nào.”
Vừa nói vừa nhanh nhẹn chụp hình.
Lương Tranh nhịn không được bật cười, không thèm để ý đến cô em tinh nghịch nhà mình nữa, quay đầu nói chuyện cùng mẹ.
Chu Húc đang ở ngoài vườn hoa tiếp đãi khách khứa tham gia hôn lễ.
Người mặc dù ở đây nhưng hồn đã bay đến phòng cô dâu từ lâu.
Điện thoại trong túi vang lên, anh đang bắt tay vài người bạn đón nhận lời chúc phúc.
Hôm nay tâm trạng anh vô cùng tốt, trên mặt không nén được ý cười rạng rỡ.
Nói chuyện với khách mời một chút, liền để người làm đưa họ đến các bàn tiệc đã được sắp xếp trước.
Sau khi họ rời đi, anh mới rút điện thoại trong túi, Chu Nha gửi cho mình vài tấm hình, anh mở ra xem, liền thấy cô dâu của mình rạng rỡ trong bộ áo cưới, cười vui vẻ động lòng người.
Chu Kỳ đi đến bên cạnh, ngó qua, không khỏi reo lên: “Chị dâu hôm nay quả là đẹp lộng lẫy.”
Chu Húc vội vàng cất điện thoại vào túi, vỗ vỗ vai cậu em nói: “Anh đi xem Tranh Tranh một chút, chú đứng đây tiếp khách hộ anh.”
Nói xong liền chạy đi.
Trong phòng cô dâu rất náo nhiệt, tất cả mọi người đến quây quần tại đây, rôm rả nói chuyện.
Lúc này cô và nhóm Thiến Thiến đang nói chuyện phiếm, đang kể đến thời học đại học, họ cũng coi như là người chứng kiến mối tình của Chu Húc và Lương Tranh từ khi bắt đầu đến bây giờ.
Rõ ràng mới tốt nghiệp 1 năm, nhưng giờ nhớ lại, đột nhiên cảm thấy những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường vô ưu vô lo ấy cách thật xa.
Tất cả cùng cảm khái, đột nhiên nghe thấy chất giọng cao đặc trưng của Chu Nha: “Anh! Sao anh lại đến đây?”
Tất cả cùng quay lại, Chu Húc từ ngoài cửa tiến vào, không nói không rằng tiến thẳng về phía cô dâu.
Lương Tranh ngồi trên giường, nhìn anh đi về phía mình.
Hôm nay Chu Húc mặc sơ mi trắng, âu phục đen, cực kỳ đẹp trai, quyến rũ.
Khi anh bước đến, nhóm Phùng Thiến cực kì tinh tế nhường chỗ.
Lương Tranh nhìn Chu Húc, nhịn không được cười rộ lên: “Sao anh lại lên đây?”
Chu Húc kéo tay cô, ngồi xuống bên cạnh Lương Tranh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, chăm chú hỏi: “Em mệt không?”
Lương Tranh mỉm cười: “Em không mệt.”
Chu Húc nhìn cô, không nhịn được cũng mỉm cười: “Em đói bụng không? Hay là ăn một chút? Để anh bảo người làm đó mang lên cho em ăn nhé?”
Lương Tranh cong mắt, lắc đầu nói: “Em không đói, buổi sáng em đã ăn no rồi.”
Hai người ở đây nhỏ giọng nói chuyện.
Trai tài gái sắc cực kỳ đẹp đôi.
Chu Húc còn muốn nán lại, Chu Ngữ Chức nhịn cười, đi đến đuổi anh xuống dưới.
Anh lưu luyến hồi lâu mới chịu rời đi.
Hơn 10h, Lương Tranh được mọi người vây quanh đỡ xuống lầu, chụp ảnh.
Các tân khách đến đã gần đông đủ, ngồi kín vườn hoa sau nhà.
Lúc cô dâu đi xuống, mọi người đều không thể rời mắt.
Hôm nay Lương Tranh quả thật đẹp vô cùng, đẹp đến nỗi cả người như bừng sáng.
Nắng xuân rực rỡ, rơi tán loạn trên người cô, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú và nụ cười xán lạn động lòng người.
Chu Húc đứng từ xa, chăm chú nhìn các bạn bè hào hứng xúm quanh cô chụp ảnh, đầu mày, cuối mắt đều là ý cười hạnh phúc, ngắm nhìn cô không rời mắt.
Dương Thăng cảm khái, vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Hai cậu chẳng dễ dàng gì mà có thể nắm tay nhau đi đến giờ, đúng là ông trời không phụ người có tình.
Những người thực lòng yêu nhau cuối cùng vẫn trở về bên nhau.”
Chụp ảnh với bạn bè xong, vừa ngước lên đã thấy Chu Húc chầm chậm đi đến.
Anh đứng trước mặt cô, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu xuống dịu dàng nói: “Mệt không?”
Lương Tranh nhìn anh, tỏ vẻ đáng thương gật đầu, tựa vào ngực Chu Húc, nhỏ giọng nói: “Em đau chân quá.”
Mang giày cao gót lâu, hơi mệt.
Chu Húc ôm eo cô nhấc lên, nhìn thì không thấy gì bất thường nhưng kỳ thật là đem toàn bộ thân thể cô tựa lên người mình.
Anh thấp giọng nói: “Vào bên trong nghỉ một chút đi, những tiết mục nào cần bỏ, anh sẽ đơn giản hóa hết.”
Đến khi hôn lễ kết thúc, Lương Tranh và Chu Húc cùng nhau tiễn khách khứa ra về.
Nhóm khách cuối cùng rời đi, trời cũng đã tối.
Lương Tranh mệt mỏi tựa lên lưng Chu Húc.
Chu Húc xoay người, ôm cô, cười dịu dàng: “Mệt rồi?”
Lương Tranh rã rời “vâng” một tiếng, cả người dựa vào ngực anh.
Chu Ngữ Chức từ trong nhà bước ra, thấy hai đứa nhỏ nhà mình đang quấn quýt lấy nhau, cười nói: “A Húc, con đưa Lương Tranh về nghỉ đi.
Mệt mỏi cả ngày rồi.”
Chu Húc vâng lời nói: “Vậy chúng con xin phép về trước.”
Hôm nay Chu Húc có uống chút rượu nên không thể lái xe, tài xế Chu gia đã chờ sẵn bên ngoài.”
Thấy Chu tổng và thiếu phu nhân nắm tay nhau bước ra, tài xế vội vàng mở cửa xe.
Hôm nay Chu Húc và Lương Tranh sẽ về phòng tân hôn của hai người.
Nửa năm trước Chu Húc đã đặt mua một căn nhà mới rộng rãi và yên tĩnh hơn.
Lên xe, Lương Tranh gác chân lên đùi Chu Húc.
Chu Húc cúi đầu cởi giày giúp cô: “Đỡ đau chân hơn chưa?”
Lương Tranh gật gật, ngồi xích lại gần anh hơn, ôm lấy cánh tay Chu Húc, tựa đầu vào vai anh: “Kết hôn mệt mỏi thật đấy.”
Chu Húc cười, nhẹ nhàng bẹo má cô, cưng chiều nói: “Ngủ một lát là về đến nhà rồi.”
Lương Tranh gật đầu, ôm cánh tay anh, bình yên đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ ngắn này của cô rất sâu, đến tận khi Chu Húc bế cô xuống xe, Lương Tranh mới mở màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt: “Đến rồi ạ.”
Chu Húc mỉm cười, gật đầu: “Ừ.”
Anh bế cô bước lên cầu thang, mở cửa bước vào nhà, Chu Húc không bật điện phòng khách mà trực tiếp bế Lương Tranh lên thẳng phòng tân hôn của hai người trên lầu hai.
Đến phòng ngủ, anh đặt Lương Tranh lên giường, sau đó mới với tay bật đèn.
Ánh đèn màu đỏ, in hình long phượng ý nhị.
Lương Tranh toàn thân mềm nhũn nằm trên giường, nhìn bày trí trong căn phòng không khỏi cong môi mỉm cười.
Cô chống tay đứng dậy, tắt đèn long phượng đi, bật đèn to trong phòng lên, cả phòng nháy mắt sáng bừng.
Căn phòng trang hoàng không quá cầu kì, bên cạnh giường là dép lê thêu hình long phượng, trên kệ quần áo đặt áo ngủ màu đỏ thắm, kệ đầu giường rải hoa hồng đỏ.
Cả phòng đều bừng lên không khí tân hôn.
Cô nhìn bốn phía, đôi mắt cong cong cười đến vui vẻ, hài lòng.
Chu Húc đứng bên giường nhìn cô, nhịn không được cười theo, anh đi đến choàng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lương Tranh, kéo cô vào trong lồng ngực mình: “Cười ngây ngô gì thế?”
Lương Tranh chống tay lên vai anh, hạnh phúc nói: “Chu Húc! Em cảm thấy mình như đang nằm mơ ấy.”
Chu Húc cười, nhéo nhéo má cô, nói: “Đồ ngốc.”
Lương Tranh nhìn anh, cô rất cao hứng, trong lòng mềm mại, ngọt ngào như tắm mình trong hũ mật.
Rạng sáng, 2h, Chu Húc và Lương Tranh mặc áo ngủ đơn giản, ngồi trên ban công ngắm sao.
Gió đêm dìu dịu, trong lòng, bầu trời bao la tinh tú, đẹp như một tấm thảm đen huyền dệt kim lóng lánh, quý giá.
Chu Húc ngồi trên sofa, ôm trọn Lương Tranh trong vòng tay.
Tâm tình Lương Tranh rất tốt, thi thoảng lại chỉ về một hướng hỏi Chu Húc kia là chòm sao gì, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
Chỉ cần ở cùng Chu Húc, bất luận làm gì cô đều cảm thấy hạnh phúc, an nhiên.
Dù chỉ ngồi im lặng ngắm sao trời, trò chuyện dăm ba câu không nội dung gì đặc biệt nhưng cũng chẳng cảm thấy nhàm chán.
Mãi đến 3h sáng, Lương Tranh mới cảm thấy buồn ngủ, chôn đầu trên vai anh, lẳng lặng thiếp đi lúc nào không hay.
Chu Húc cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Em buồn ngủ rồi à?”
Lương Tranh mơ màng “Vâng” một tiếng.
Chu Húc cười, cong người, dịu dàng bế cô về phòng.
Lương Tranh có vẻ đã mệt, ngủ rất sâu giấc.
Chu Húc vào toilet xong mới quay lại giường.
Lương Tranh dường như cảm nhận được anh, mơ mơ màng màng tìm đến vòng tay anh, ôm lấy eo Chu Húc, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Chu Húc mỉm cười, hơi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, ôn nhu thủ thỉ: “Vợ à! Ngủ ngon.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...