Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, mà năm nay dường như còn lạnh hơn những năm trước.
Lương Tranh ngồi trong xe, nhưng lại cảm nhận được cái giá rét đang len lỏi trong cốt tủy mình.
Cô nhìn Tần Tống, môi mấp máy muốn hỏi mấy lần mà cổ họng cứ như nghẹn lại, đau rát, không sao nói được nên lời.
Thật lâu sau, cô mới lấy lại được giọng nói: “Công ty... không còn là sao?”
Câu hỏi vừa thốt ra, hai mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt chỉ chực chờ lăn xuống.
Tần Tống nhìn cô, bỗng nhiên có chút không đành lòng, anh dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trầm mặc hồi lâu mới gom đủ bĩnh tĩnh, thấp giọng đáp: “Công ty không còn... Tức là tăm huyết hơn một năm nay của cậu ấy... uổng phí hết cả rồi.”
Lương Tranh như chết lặng ngồi đó. Bàng hoàng, sững sờ, câm lặng.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Nhớ Chu Húc thường làm việc trong thư phòng đến tận 2, 3 giờ sáng, nhớ những đêm bừng tỉnh giấc không thấy anh bên cạnh, ra ngoài tìm lại bắt gặp ánh đèn sáng le lói từ phòng làm việc của anh.
Cô nhìn ra ngoài, từng cơn gió lạnh đến thấu xương thổi tới làm mắt cô cay xè. Cô cố ngăn cho nước mắt mình không rơi xuống, khẽ hỏi: “Lập nghiệp... có phải rất vất vả không?”
Tần Tống cũng đang nhìn ra ngoài, thoáng im lặng rồi mới trả lời: “Rất vất vả.”
Hơn một năm nay, Chu Húc đã phải bỏ ra và hi sinh những gì, Tần Tống là người rõ hơn ai hết. Trơ mắt nhìn lý tưởng và tâm huyết của người bạn thân sụp đổ hoàn toàn, dù chỉ là người đứng xem nhưng anh cũng không thấy rất khó chịu, rất không cam tâm.
Tần Tống không biết Chu Húc đang nghĩ gì, nhưng với tính cách của cậu bạn nối khố, có cực khổ mấy cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra ngoài. Nếu không, sao đêm nay có thể uống say đến thế.
Lương Tranh vẫn không dám nhìn thẳng, hỏi tiếp: “Anh ấy khổ sở lắm sao?” Cả hai trầm mặc hồi lâu.
Nước mắt của Lương Tranh lăn xuống đôi gò má, cô nhìn qua tấm kính chắn gió, nhẹ giọng nói: “Chắc là anh ấy khó chịu lắm. Nhưng mà tính tình anh ấy như thế, có khó khăn thế nào cũng sẽ không để người ta biết đâu.”
Lương Tranh dìu Chu Húc về nhà, đỡ anh vào phòng ngủ, để anh nằm lên giường.
Anh đã say lắm rồi, nằm im lìm như đã ngủ thiếp đi.
Lương Tranh cởi âu phục giúp anh, rồi đi giặt khăn để lau mặt cho anh.
Cô ngồi bên giường, cẩn thận thấm khăn mềm lên mặt rồi lên tay anh.
Cô khe khẽ gọi, “Chu Húc? Anh có muốn uống nước không?”
Chu Húc ngủ rất sâu, hoàn toàn không có phản ứng.
Lương Tranh ngồi nhìn anh thêm một lát rồi mới đứng dậy, bỏ lại khăn vào trong nhà tắm.
Sợ mai anh dậy sẽ đau đầu, cô ra phòng khách tìm thuốc giải rượu nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu, đành phải đi nấu canh giải rượu cho anh.
Rõ ràng đầu óc trống rỗng chẳng muốn nghĩ gì, nhưng vừa nấu canh mà nước mắt cứ vô thức tuôn ra.
Dùng tay lau đi hàng nước mắt thấm ướt hai má, nhưng càng lau, nước mắt lại rơi càng nhiều, có thế nào cũng không ngừng lại được.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn để đầu giường.
Lương Tranh đi đến bên giường, đặt bát canh lên mặt tủ.
Cô ngồi xuống, tay nắm chặt tay Chu Húc, nhẹ giọng gọi anh. “Chu Húc? Chu Húc, dậy uống canh giải rượu rồi ngủ tiếp được không?”
Cô đưa tay lên sờ thử trán anh, “Nếu không ngày mai còn đau đầu hơn đấy.”
Chu Húc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lương Tranh chưa từng thấy anh uống say như thế bao giờ.
Cô siết tay anh càng chặt, cúi người xuống ngắm anh.
Dáng vẻ ngủ say cũng đẹp trai thật đấy.
Lương Tranh cười thầm, khẽ nói với anh: “Chu Húc, sao trước giờ em không phát hiện ra anh ngốc vậy nhỉ. Vì em mà trở mặt với người nhà, có đáng không?”
“Anh chẳng chịu nói với em, em chẳng khác nào một con ngốc vô dụng, không thể giúp gì cho anh.” Nước mắt Lương Tranh lại tiếp tục lăn, “Tâm huyết của anh suốt thời gian qua cứ như vậy mà biến mất, có phải anh rất khó chịu không?”
Cô úp mặt lên ngực Chu Húc mà khóc, dù đã có cho những giọt nước mắt đừng rơi xuống nhưng chẳng mảy may có tác dụng, “Thà rằng anh cứ ghét bỏ xa cách em như khi trước, thì giờ đâu phải vất vả khổ sở đến vậy.”
“Lâu lắm rồi anh không về nhà, chắc là chú dì nhớ anh lắm.” Cô vẫn chẳng thể nào ngăn nổi dòng lệ cứ thi nhau rơi xuống, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Kỳ thực, em chưa bao giờ hi vọng, anh phải vì em mà hi sinh nhiều đến thế.”
...
Lúc Chu Húc say rượu tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nổ tung. Anh đưa tay lên che mắt, hàng lông mày nhíu chặt, nằm thêm một lúc nữa mới khá hơn.
Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh mở mắt ra nhìn căn phòng quen thuộc, một lúc sau mới ý thức được đây là nhà mình.
Anh nhớ tối qua mình đã nốc không ít rượu ở Hoa Thiên, chắc là Tần Tống đưa anh về.
Mi tâm vô thức nhăn lại, nhắm mắt dưỡng thần thêm một lúc nữa, đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương đang đau buốt.
Nằm thêm mấy phút nữa, Chu Húc cuối cùng cũng mở mắt ra, ngồi dậy.
Đang định rời giường thì anh thấy trên mặt tủ có một bát canh giải rượu, bên dưới còn đè một tờ giấy.
Anh cầm lên xem.
“Chu Húc, em đi làm đây, dậy thì nhớ uống canh giải rượu nhé. Nếu đầu đau quá thì cứ nằm thêm một lúc. Em nấu cháo rồi, để sẵn trong nồi giữ ấm. Tối qua anh uống nhiều quá nên hôm nay ăn thanh đạm thôi. Chắc em sẽ về hơi muộn, hôm nay anh đừng đi đâu nữa, ở nhà nghỉ ngơi thôi nhé.”
Nhìn những lời dặn dò của cô, mệt mỏi mấy mấy ngày này đột nhiên biến thành thứ ấm áp khó hiểu, khóe môi anh khẽ gợn nụ cười.
Xem đi xem lại hai lần, cuối cùng Chu Húc cũng phải bật cười, bỏ lờ giấy xuống rồi uống bát canh giải rượu.
Nhà chính Chu gia.
Lương Tranh ngồi trên ghế salon đợi hồi lâu mới thấy Chu lão gia chống ba toong đi từ trên lầu xuống.
Cô đứng lên, thấy ông lại gần, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông Chu.”
Chu lão gia từ nhìn cô đầy dò xét, khẽ hừ một tiếng rồi mới ngồi xuống.
Ông không thèm nhìn cổ, sắc mặt cũng chẳng mấy thân thiện, hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Dạ vâng,.” Lương Tranh không ngồi xuồng mà vẫn đứng đó, cô nhìn Chu lão gia, không vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề, “Ông thực sự yêu thương cháu trai mình sao?”
Ông nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ phật ý, “Cô hỏi vậy có ý gì?”
Lương Tranh nói: “Ông biết anh ấy tự thân lập nghiệp có bao nhiêu vất vả không? Nhưng ông lại dùng thế lực của mình, hủy hoại tâm huyết hơn một năm qua của anh ấy, mà mục đích chỉ là muốn anh ấy thỏa hiệp, muốn anh ấy nhận thua, ép anh ấy trở về! Ông bẻ gãy cánh của anh ấy, đạp đổ niềm kiêu hãnh của anh ấy, ông thực sự gọi đấy là yêu thương ư? Ông không hề thương anh ấy một chút nào! Ông chỉ muốn khống chế anh ấy!”
“Hỗn láo!” Chu lão gia tức giận đến nỗi đứng phắt dậy, toàn thân phát run, chỉ tay vào mặt Lương Tranh, “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy à? Người nhà cô dạy dỗ cô thế nào vậy?”
Lương Tranh không hề nao núng nhìn ông, thẳng thừng đáp trả, “Cha mẹ cháu dạy cháu rất tốt.”
“Cô... cô...”
“Ông!” Triệu Văn Anh vừa tới đã bắt gặp một màn này, vội vàng chạy từ ngoài vào, đỡ lấy Chu lão gia, “Ông, ông đừng nóng giận, ông quên bác sĩ đã căn dặn gì rồi sao, phải chú ý sức khỏe, tuyệt đối không thể nổi nóng.”
Vừa an ủi, cô nàng vừa nhìn về phía Lương Tranh, lông mày nhíu chặt, “Tại sao lại là cô? Cô tới đây là gì? Cô còn sợ mình chọc tức ông chưa đủ hay sao?”
Lương Tranh không thèm để ý tới cô nàng, ánh mắt cũng lười cho, cô nhìn thẳng vào Chu lão gia, “Ông Chu, cháu không cố ý đến chọc tức ông. Cháu chỉ hy vọng ông có thể giơ cao đánh khẽ, đừng làm tổn thương Chu Húc nữa. Anh ấy dù gì cũng là cháu của ông, nào phải người ngoài. Ông phá hủy tâm sức và lý tưởng của anh ấy, tính cách của anh ấy như thế, có khổ mấy cũng chỉ một mình chịu. Nhưng anh ấy không biểu lộ ra ngoài, không có nghĩa là anh ấy không khổ sở, không đau lòng.”
Lão gia tử nhìn cô, hàng mày nhíu chặt nhưng không nói gì.
Mi tâm Triệu Văn Anh cũng nhăn lại, vẻ mặt rất không bằng lòng.
Đứng cạnh Triệu Văn Anh còn có vợ của chú hai và chú ba. Thấy thế, mợ hai tiến đến, giọng hằn học: “Đây là chuyện của A Húc và ông nội thằng bé, sao đến lượt một người ngoài như cô chen miệng vào! Vả lại, bây giờ A Húc rơi vào tình trạng như thế, còn không phải tại cô à? Đúng là con nhà tầm thường, chẳng có chút giáo dục nào cả, mới sáng sớm đã đến nhà chúng tôi gây gổ. Đúng là xui xẻo!”
Mợ ba cũng không chịu thua kém, đột nhiên túm chặt lấy tay Lương Tranh, “Trời trời, chiếc nhẫn này đắt lắm, chắc không phải tự cô mua đâu nhỉ?”
Mợ hai châm chọc: “Tôi đã nói rồi mà, con gái bây giờ tâm cơ lắm, nằm mơ cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Cứ một mức quấn lấy A Húc nhà chúng ta không buông, còn không phải vì tiền à!”
Lương Tranh ngẩng phắt đầu, nhìn về phía mợ hai, ánh mắt vẫn phẳng lặng vô cùng, “Tôi chưa từng lấy tiền của của các người, không muốn lấy mà cũng không thèm lấy. Chỉ vì thích Chu Húc nên tôi mới ở bên anh ấy.”
“Cái nhẫn mười mấy vạn cũng nhận rồi, cô còn giảo biện cái gì? Nhưng mà Chu gia nhà chúng tôi cũng không bao giờ nhận loại con gái như cô làm con dâu đâu, cô đừng mơ mộng hão huyền.”
Lương Tranh nhìn bà ta, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trả lời: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bước qua cửa Chu gia.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Chu lão gia vẫn luôn im lặng, “Ông Chu, ông làm nhiều việc như vậy không phải chỉ muốn cháu rời xa Chu Húc hay sao. Được, cháu sẽ rời xa anh ấy. Nhưng hy vọng ông thu tay lại, đừng hủy đi sự nghiệp mà anh ấy đã dồn công bỏ sức bao lâu nay.”
Chu lão gia nhìn cô, hồi lâu sau mới đáp: “Cô nói được làm được.”
Lương Tranh gật đầu, quay người đi ra khỏi Chu Húc.
Khi Lương Tranh bước chân ra khỏi cửa, từng cơn gió lạnh thét gào, lạnh cắt da cắt thịt.
Cô lấy điện thoại ra, thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Húc. Cô gọi lại, cố gắng để giọng nói mình vui vẻ như thường, “Anh dậy chưa?”
Chu Húc “Ừ” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Vẫn đang ở văn phòng à? Trưa nay em có về không?”
“Ừm, có chứ. Trưa nay anh muốn ăn gì nào? Để em đi mua.”
“Không biết nữa, em cứ về trước đi. Anh đứng dưới lầu chờ em rồi chúng ta cùng đi.”
Đối diện với cơn gió đông thổi ào tới, Lương Tranh vẫn cười, nhưng nước mắt đã vô thức lăn xuống từ lúc nào, “Được, em bắt xe về ngay đây.”
“Ừ, anh chờ em.”
Lương Tranh đón một chiếc taxi về nhà, mất khoảng 20p, còn chưa về tới nơi đã thấy bóng Chu Húc.
Anh mặc một chiếc áo khoác trùng màu đen, đứng bên ngoài tiểu khu.
Lương Tranh trả tiền bác tài xế rồi xuống xe. Chu Húc đã thấy cô, rảo bước đi tới.
Anh nắm lấy tay cô, “Lạnh không?”
Lương Tranh nhìn anh cười, “Vẫn ổn.”
Anh đưa tay lên sờ thử trán anh, “Anh còn đau đầu không? Đã uống canh giải rượu chưa?”
Chu Húc đáp “Ừ” một tiếng, “Uống rồi, nhưng vị hơi lạ.”
Lương Tranh cười, “Canh giải rượu mà anh còn đòi ngon à, ai bảo anh uống nhiều rượu như vậy làm gì.”
Chu Húc dắt tay cô băng qua đường, “Sao tay em lạnh thế?”
“Không phải chứ.”
Chu Húc đưa tay qua, giúp cô đội mũ áo lên, “Nói với em bao lần rồi, ra ngoài phải mặc nhiều áo ấm vào chứ.”
“Em mặc ấm lắm, sắp thành quả bóng đến nơi rồi.”
Chu Húc bật cười, dịu dàng xoa đầu cô, “Chiều có đi làm không?”
“Không ạ, chiều em được nghỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...