Thời điểm tối hôm qua uống lon bia kia xong,Lương Tranh như thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại say.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ, thật sự rất đau.
Cô đau khổ vùi đầu vào trong chăn, cuộn tròn người lại.
Vô cùng khó chịu. Sớm biết như vậy thì cô đã không uống bia.
Lương Tranh cau mày từ từ nhắm hai mắt,cuộn mình nằm trong chăn một lúc lâu, ý thức mới chậm rãi tỉnh táo lại một chút.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở mắt.
Khoan đã.
Không phải hôm qua cô ở phòng bếp uống bia sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Trở về phòng khi nào vậy?
Tưởng tượng đến chuyện này, Lương Tranh giật mình một cái,cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Cô kéo chăn ra khỏi đầu, một đầu tóc dài bị rối bời.
Ánh mắt cũng có hơi sưng, cô ngồi ở trên giường, mờ mịt nhìn xung quanh.
Nhìn hơn nửa ngày, mới khẳng định đây chính xác là phòng của cô.
Cho nên tối hôm qua là..... Chu Húc bế cô lên?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lương Tranh liền buồn bực kêu rên một tiếng, đập đầu vào gối.
Thật sự không nên uống bia a.
Chu Húc vốn đã ngại cô phiền, tối hôm qua còn làm phiền anh bế cô đi lên, không biết trong lòng anh có bao nhiêu phiền muộn.
Lương Tranh vùi mặt vào gối kêu rên nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy đối mặt với anh.
Cô xuống giường, xỏ dép lê đi tới phòng tắm rửa mặt.
Vừa nhìn gương đánh răng, vừa suy nghĩ lát nữa phải đối mặt với Chu Húc như thế nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể Chu Húc sẽ không phản ứng lại, không chừng còn nghĩ cô đang làm phiền anh.
Nghĩ vậy, trong lòng liền nhịn không được thở dài.
Rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, vừa mới chuẩn bị thay quần áo, dì Chu ở bên ngoài gõ cửa, "Tranh Tranh, dậy chưa?"
"Dậy rồi dậy rồi!" Lương Tranh vội đáp: "Con sẽ xuống ngay lập tức!"
Bên ngoài Chu Ngữ Chức nghe thấy giọng điệu gấp gáp của Lương Tranh, cười nói: "Không cần vội, dì gọi con rời giường ăn sáng, con cứ từ từ chuẩn bị."
Lương Tranh vội vàng thay quần áo, chuẩn bị xong, mang theo túi xuống lầu.
Khi cô xuống dưới phòng khách, chú và dì Chu còn chưa xuống.
Lương Tranh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Húc đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng khách.
Anh nghiêng người, dựa vào cột bên cạnh hành lang, một tay để trong túi quần, một tay kia đang nhìn điện thoại.
Có lẽ là cảm giác được có người xuống dưới, anh bỗng nhiên quay đầu lại, cách một cánh cửa kính, nhìn về phía cô.
Lương Tranh thấy Chu Húc nhìn về phía cô, lập tức tươi cười. Cô chạy chậm vài bước, từ trên cầu thang nhảy bắn xuống dưới, đi tới mở cửa kính, đầu lộ ra. ngọt ngào chào hỏi với Chu Húc, "Chu Húc, buổi sáng tốt lành."
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh người tươi cười*.
(*Có thể hiều là khi bạn giơ tay lên muốn đánh đối phương khi họ làm sai,nhưng đối phương đã hướng về phía bạn bồi thường một khuôn mặt tươi cười nhận sai,lúc này bạn sẽ không nhẫn tâm cũng như không biết xấu hổ mà lại đi đánh đối phương)
Cho dù tối hôm qua Chu Húc có tức giận cô phiền toái, hiện tại cô lấy lòng hai câu, bực bội cũng nên tiêu tan đi?
Cô chào hỏi xong, mới phát hiện Chu Húc vẫn nhìn mình, không nói gì, cũng không có dời tầm mắt đi.
Chẳng qua thấy ánh mắt của anh đen kịt khi nhìn cô, lại trầm mặc, Lương Tranh hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.
Cô bị Chu Húc nhìn như vậy, không khỏi có chút hoảng hốt,tim đập loạn nhịp.
Chu Húc chưa bao giờ nhìn cô như thế.
Cô theo bản năng sờ sờ mặt, hơi nghi hoặc, dò hỏi: "Sao...... Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác Chu Húc giống như cau mày, nhưng chỉ là thoáng qua,cũng không thấy rõ.
Anh dời tầm mắt, nhìn về phía cái cây trong sân,biểu hiện rõ ràng không muốn trả lời cô. Lương Tranh da mặt dày lại gần, ở bên cạnh Chu Húc nói, "Cái kia...... Đêm qua......"
Ánh mắt Chu Húc dừng nhìn cái cây trong sân, rũ mắt nhìn cô.
Lương Tranh cười khanh khách, cô nhìn Chu Húc, rất chân thành nói cảm ơn, "Tối hôm qua là anh bế tôi về phòng sao? Làm phiền anh rồi."
Cô có chút xấu hổ,nhìn thấy Chu Húc nét mặt không đổi,cô vươn ngón trỏ cùng ngón giữa, nhẹ nhàng kẹp lấy một góc vải chỗ tay áo của Chu Húc, lắc nhẹ, mong chờ nhìn anh, "Anh đừng tức giận. Tôi cam đoan, sẽ không bao giờ có lần... sau làm phiền anh đâu!"
Nói xong, còn giơ tay trái lên thề.
Chu Húc nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Qua một hồi, anh bỗng nhiên mở miệng, "Lương Tranh ——"
"A?" Lương Tranh sửng sốt, mờ mịt nhìn lại anh.
Chu Húc gọi cô xong, lại trầm mặc một lúc, cuối cùng mới hỏi, "Cô uống say khướt sẽ phát điên sao?"
"A?" Lương Tranh lơ mơ, chờ cô hồi phục lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Tối hôm qua tôi có làm cái gì sao?"
Chu Húc nhíu mày.
Lương Tranh thấy sắc mặt Chu Húc không tốt lắm, theo bản năng hỏi: "...... Tôi sẽ không mắng anh đi? Hay là...... Đánh anh?"
Lương Tranh không thể nhớ nổi chính mình tối hôm qua đã làm gì,cô uống bia xong liền say, cái gì cũng không nhớ rõ.
Cô khẩn trương nhìn Chu Húc, ai ngờ Chu Húc lạnh lùng nhìn cô một cái, trực tiếp đi vào nhà.
Lương Tranh ngây ngốc đứng đó.
Cô gắng sức suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ nổi chính mình tối hôm qua làm gì. Cô ngay cả cảnh tượng Chu Húc lúc nào,làm thế nào đưa cô về phòng đều hoàn toàn nghĩ không ra.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu tối hôm qua chính là cô uống bia xong, hét choáng váng đầu óc rồi nằm bò lên bàn.
Trên xe trở về nhà, Lương Tranh một mực suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nhưng mà đầu sắp nổ tung vẫn không nhớ ra được gì.
Chuyện này vẫn làm cho cô rối rắm một ngày một đêm, mãi cho đến ngày hôm sau, khi lên máy bay,cô vẫn còn nghĩ về nó.
Nhưng mà nghĩ không ra chính là nghĩ không ra, thời điểm máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Thành, cô cuối cùng cũng từ bỏ.
Quên đi.
Không nghĩ nữa.
Sau khi xuống máy bay, Lương Tranh vừa gọi điện thoại cho ba ba, vừa đi bộ đến băng chuyền lấy hành lý.
Ba ba ở đầu bên kia điện thoại rất cao hứng, "Xuống máy bay a? Ba và mẹ ở bên ngoài chờ con, con đi ra liền thấy được."
Lương Tranh đã lâu không thấy ba mẹ, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên*, thanh âm dấu không được nhảy nhót, "Con đang lấy hành lý, lập tức ra ngay đây."
(*Thành ngữ Trung Quốc,có nghĩa là tâm trạng muốn về nhà nhanh như mũi tên được bắn,thể hiện niềm háo hức khi được trở về nhà)
Lương Tranh liếc mắt một cái liền nhìn thấy hành lý của mình, xách lên rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến chỗ đón tiếp bên ngoài, quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba mẹ.
Cô chạy nhanh qua, "Ba! Mẹ!"
Ba Lương vui vẻ xách hành lý cho con gái, "Ai nha, con ở bên ngoài học tập, sao lại gầy như vậy."
Lương Tranh nói: "Nào có gầy. Con mỗi ngày ăn rất ngon,còn có dì Chu mỗi lần đều cho con thêm cơm, con còn cảm thấy con béo hơn."
Nói xong câu này, mẹ Lương liền cười vỗ tay Lương Tranh, "Con, nha đầu này, nghỉ cũng không về nhà, chỉ biết đi làm phiền dì Chu."
Lương Tranh cũng cười, một tay kéo ba, một tay kéo mẹ đi đến bãi đỗ xe, "Con rất ngoan ngoãn, dì Chu rất thích con."
Chính con gái mình tính cách như thế nào, làm ba mẹ đương nhiên rõ ràng, điểm ấy mẹ Lương tin. Nhưng vẫn nói: "Dì Chu thích con là một chuyện, nhưng là con cố gắng đừng làm phiền người ta nha."
"Nhưng lần nào dì cũng đều đến trường học đón con, con có thể không đi sao?"
"Này......"
Lương Tranh trấn an mẹ: "Mẹ yên tâm đi,con có chừng mực mà."
Mẹ Lương lúc này mới gật đầu, "Có chừng mực là tốt rồi."
Thời điểm từ sân bay về nhà, vừa vặn 3 giờ chiều.
Vào trong nhà, mẹ Lương liền hỏi: "Đói bụng không? Mẹ làm trước cho con một bát mì lót bụng, buổi tối về sẽ làm món con thích ăn."
Tuy nói đang hỏi, nhưng làm sao cần Lương Tranh trả lời.
Mẹ Lương vừa nói vừa đi đến phòng bếp. Lấy nồi nấu nước, động tác lưu loát.
Trong nhà phương Nam không thể so với phương Bắc có máy sưởi, Lương Tranh trở về phòng cởi áo khoác, thay một bộ ngủ bằng vải bông mềm mại màu hồng có hình hoạt hình.
Khi cô đi ra, mẹ đang ở phòng bếp gọt táo.
Trong nồi nước còn đang nấu.
Lương Tranh đi đến phòng bếp, ôm lấy mẹ từ đằng sau, "Mẹ của con, con rất nhớ mẹ a."
Mẹ Lương bỗng chốc liền nở nụ cười, bà hừ một tiếng, nói: "Mẹ thấy con ở trong nhà dì Chu chơi rất vui vẻ,làm gì còn muốn về nhà nha."
"Nào có." Lương Tranh đứng đắn nói: "Con mỗi ngày đều nhớ ba mẹ."
Mẹ Lương cười, đưa táo vừa gọt cho Lương Tranh, lại quay đầu nhìn nước trong nồi.
Nước sôi, bà cúi xuống, múc nửa chén nước cho vào bát mì đã chuẩn bị, sau đó nói: "Năm nay mẹ có làm nhiều lạp xưởng, chờ đến khai giảng, con mang đến cho dì Chu đi."
"Được ạ." Lương Tranh tựa vào tủ lạnh bên cạnh ăn táo.
Mẹ Lương lại hỏi: "Chu Húc thì sao?Nó có cái gì... không thích ăn,thời điểm khai giảng, cũng mang cho nó chút gì đó."
Lương Tranh nghĩ thầm, đại thiếu gia sao có thể ăn mấy món bình dân nhà làm gì đó a.
Cô lắc đầu, "Không biết a."
Nói đến Chu Húc, Lương Tranh có rất nhiều chuyện để nói.
Vừa mới bắt đầu không nhịn được nói tính cách Chu Húc lạnh lùng, thao thao bất tuyệt nửa ngày, nhưng càng nói tiếp, không nhịn được cảm khái, "Bất quá lớn lên thật sự rất đẹp trai, chỉ số thông minh thì con không biết cao như thế nào, dù sao sách trong thư phòng của anh ấy, rất nhiều quyển con xem không hiểu."
Lương Tranh thao thao bất tuyệt nói về Chu Húc nửa ngày, mẹ Lương nghe mơ hồ có điểm không đúng,có chút thú vị a, bà rất bát quái, vừa rửa rau vừa nghiêng đầu nhìn con gái, "Con và Chu Húc thường xuyên ở một chỗ, có xảy ra tình huống gì không a?"
Lương Tranh đang gặm táo, nghe được lời này suýt chút nữa bị sặc, nói: "Mẹ nghĩ gì vậy chứ, người ta là đại thiếu gia cao lãnh, sao có thể để ý con."
~~~
Chương 13 is coming...
Tác giả có lời muốn nói: Chu Húc: Coi trọng
Editor có lời muốn nói: Mãi tui mới được nghỉ tiếp UwU đi học từ 2/3 đến bây giờ mới cho nghỉ nên tui sẽ cố gắng ra chương mới cho mọi người đọc nha ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...