“Tôi đã nói với bà thế nào? Tốt nhất đừng đụng tới con bé Thiên Hy Linh đó. Bây giờ gặp họa rồi thấy chưa?”
“Không…Không thể nào…Gọi…gọi cho Doãn gia…Ông mau ọi cho Doãn gia!” Bà Kết mở trừng hai mắt, hoảng hốt hét lên như kẻ điên.
Ông Kết cười khẩy, không biết cười vì tuyệt vọng hay đang cười vào mặt bà Kết, “Doãn gia…Doãn gia thì có ích gì?” Khi nghe được tin báo cáo từ cấp dưới, ông đã vội vàng gọi cho Doãn gia cầu cứu, nhưng kết quả thì vẫn không mấy khả quan. “Mau gọi cho Kết Băng!”
…
Thiên Hy Linh bước từ phòng tắm ra, một tay cầm điện thoại, một tay lau tóc vẫn còn ướt. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, mặt biến sắc. Ôi mẹ ơi, bốn mươi hai cuộc gọi nhỡ? Mà số trên điện thoại còn là số lạ…
ĐIện thoại rung lên mấy cái, màn hình chuyển qua giao diện cuộc điện thoại đến, vẫn là số lạ đó. Thiên Hy Linh có chút lo lắng nên cũng nhận điện thoại.
“Xin chào?”
[Thiên Hy Linh? Là cô đúng không?]
“Đ-đúng rồi…” Giọng nói từ bên kia rất quen tai, còn có chút vội vã khiến Thiên Hy Linh nổi lên mấy phần nghi hoặc danh tính người bên kia.
[Cô có thể ra gặp tôi chút không? T-Tôi là Kết Băng…Tôi muốn nói chuyện với cô, làm ơn, nói chuyện với tôi một chút!] Kết Băng nói với giọng cầu xin, nghe rõ liền thấy có chút nghẹn ngào
“Hả…Được, cô gửi chọn quán rồi gửi địa chỉ qua cho tôi.” Thiên Hy Linh cũng sợ có chuyện gì không hay nên đồng ý với Kết Băng.
[Được, được]
Thiên Hy Linh nhìn màn hình, sau đó từ từ tắt máy, nhấn vào tin nhắn trò chuyện của số kia, nhìn địa chỉ vừa được gửi tới. Trong lòng cô không khỏi nổi lên một dự cảm không lành.
Cô thở dài một hơi, đi tới bàn sấy tóc rồi xuống lầu dưới. Mọi người ở dưới đã tập trung đầy đủ, đang ngồi chơi game với nhau. Họa Thư thấy Thiên Hy Linh bước xuống với chiếc áo khoác lạnh thì hơi thắc mắc, hỏi: “Cậu chuẩn bị đi đâu sao?”
Thiên Hy Linh gật đầu, lấy chìa khóa xe để trên tủ tivi, “Tớ đi mua chút đồ, sẽ về ngay.”
“Mua đồ? Cho tớ đi chung với, tớ cũng cần mua chút ít.”
Thiên Hy Linh chớp mắt mấy cái mới đáp: “Trời lạnh lắm, cậu cần mua gì thể để tớ mua luôn cho.”
“Hả…nhưng…”
“Trời tối rồi, em đi một mình như vậy thì hơi nguy hiểm. Để anh đưa em đi.” Doãn Mặc cắt ngang lời Họa Thư, tắt màn hình điện thoại.
Thiên Phàm cũng gật đầu đồng tình, “Em một mình ra ngoài tối thế này rất nguy hiểm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================
Thiên Hy Linh tức giận trừng mắt, "Em còn không biết bảo vệ bản thân sao? Em tự đi được!”
Dứt câu, không thể thêm ba người nói bất cứ điều gì, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra ngoài. Chuyện cô đi gặp Kết Băng không thể để bọn họ biết được, sẽ rất phiền phức. Thiên Hy Linh không quay đầu nhìn nên cũng không biết có người đuổi theo hay không, cứ thế lái xe rời đi. Cũng may cô mới lấy bằng lái xe, không cần ai chở đi chở về. Thật tiện nha!
Thiên Hy Linh thành thuật lái xe tới điểm hẹn Kết Băng đã gửi. Là một quán cà phê mở hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Cô bước vào trong, ngó quanh một lúc mới thấy thân hình quen thuộc ngồi ở một góc.
Thiên Hy Linh bước tới bàn ngồi xuống, lên tiếng: “Kết Băng.”
Kết Băng giật mình nhìn người mới tới, nhưng rất nhanh liền bị sự vội vàng trong ánh mắt lấp đầy, cô ta nói: “Thiên Hy Linh, cô tới rồi! Tôi…tôi xin lỗi cô, cô có thể nói ba mẹ dừng lại đi được không? Tôi hứa, tôi hứa sẽ không tới gây rối cho cô và Doãn Mặc nữa. Tôi cầu xin cô được không?”
Thiên Hy Linh mặt nghệt ra, vừa ngồi xuống đã nghe mấy lời khó hiệu, vẫn còn ngơ ngác, “Ý cô là sao? Tôi không hiểu cô đang nói gì hết.”
Kết Băng mím môi, suy nghĩ một lúc mới đáp lại, “Cô…cô không biết sao? K-Kết gia…Cổ phiếu của Kết gia đang xuống dốc, mà trong chuyện này…có liền quan tới Thiên gia nhà cô…”
“Hả?” Thiên Hy Linh nghe tới đây thì mặt biến sắc, “Cô đang nói đùa à?”
“Tôi nói đùa cô làm gì? Tôi…Cô thật sự không biết gì sao?” Lúc đầu khi nghe mẹ nói, cô ta còn tưởng Thiên Hy Linh làm ra chuyện này…Nhưng nhờ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không chút giả kia thì cô ta có ít phần hoài nghi.
Thiên Hy Linh lắc đầu, “Đương nhiên là tôi không biết!” Cô biết làm quái nào được?
“Cô…cô có thể…có thể nói với ba mẹ cô mà đúng không? Kết Thị là gia sản nhà chúng tôi từ hai bàn tay trắng tạo nên. Tôi cầu xin cô, cô có thể giúp tôi được không?” Ánh mắt Kết Băng tràn đầy hy vọng, nói thêm một câu: “Chỉ cần cô giúp tôi, bất cứ chuyện gì tôi đều có thể làm. Cầu xin cô đấy!”
Thiên Hy Linh đầu nhức như đinh đóng cột. Chuyện này vừa nghe đã có vấn đề, “Yên tâm đi, chuyện này chắc chắn tôi sẽ giải quyết. Tôi…Tôi cũng xin lỗi cô, chuyện này thật sự có chút quá đáng với cô quá rồi.”
“Thất sao? Cảm ơn cô, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều!” Giọng Kết Băng nghèn nghẹn, gần như chút nữa thôi là có thể khóc.
Thiên Hy Linh liếc nhìn cô ta mấy giây, sau đó dùng sức đứng dậy, “Có gì tôi sẽ gọi lại cho cô. Yên tâm, chuyện của Kết gia sẽ sớm ổn thôi.” Cô cũng không ngờ là ba mẹ lại thẳng tay làm trượt giá cổ phiếu của Kết Thị như vậy. Thiên Hy Linh hiểu, một khi cổ phiếu đột ngột giảm mạnh, các tập đoàn và công ty sẽ rất khó cứu vớt, nhất là khi chuyện này còn có tác động ở một bên khác. Nhìn tình hình hiện tại bây giờ, đến Doãn gia e là cũng thua.
Thiên Hy Linh nói thêm mấy câu rồi cũng nhanh ra về. Nếu chuyện này chậm trễ một chút, sợ là giúp cũng chẳng còn kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...