May Mắn Gặp Anh

Cả hai chiếc xe cùng lúc về tới nhà, Thiên Hy Linh và Doãn Mặc vào trước, ngồi chờ hai người kia. Được tầm năm phút, bóng dáng hai người cũng xuất hiện với một chiếc hộp trong suốt và núi đồ của con chuột Hamster.

Thiên Hy Linh chống cằm, nhìn chiếc hộp Họa Thư cầm với vẻ tò mò, “Là….chuột Hamster?”

Họa Thư một tay ôm hộp, một tay dơ ngón cái, “Mới mua, nó dễ thương lắm”

“Cho tớ mượn một chút!” Thiên Hy Linh đưa hai tay lên cao, ý muốn đón lấy cái hộp Họa Thư cầm.

Họa Thư cẩn thận đưa cho cô cái hộp, “Tớ mua đủ đồ ăn, thức uống, nhà, và đồ chơi nó luôn đây!” Cô quay đầu chỉ vào Thiên Phàm đang để núi đồ của con chuột Hamster xuống.

Thiên Hy Linh liếc Thiên Phàm, rồi chuyển sang nhìn Họa Thư, “Tớ lấy ra được không?”

Họa Thư khẽ gật, tiến tới ngồi bên cạnh Thiên Hy Linh, chờ cô mở nắp hộp, lấy con chuột nhỏ ra ngoài. Ngón tay thon dài chạm vào lớp lông mềm mại của nó, Thiên Hy Linh thích thú bế con chuột ra ngoài, dùng hai bàn tay đỡ.

Họa Thư dịu dàng vuốt ve lông trên đầu con chuột, hỏi, “Chúng ta nên đặt tên nó là gì đây?

“Nó là gái hay trai vậy anh?” Thiên Hy Linh quay đầu nhìn Thiên Phàm.

Thiên Phàm nhún vai không biết, “Xem thử coi!” Anh bước tới gần, chụp con chuột từ tay hai cô gái, lật người ra xem. Con chuột đó có vẻ tức giận, kêu lên vài tiếng. Thiên Hy Linh đánh vào bắp tay Thiên Phàm, “Anh nhẹ nhàng chút không được hả?”

“Đánh nhẹ thôi. Nó là đực!” Thiên Phàm thụt tay lại, xoa xoa chỗ vừa bị Thiên Hy Linh đánh

“Đực?” Doãn Mặc sau lưng Thiên Hy Linh ló đầu ra nhìn, sắc thái khuôn mặt tệ đi vài phần.

Thiên Phàm gật đầu chắc nịch, “Không sai!”

“Nên đem đổi!”

Thiên Hy Linh cười sượng, “Anh ghen gì với một con chuột Hamster chứ?”

“Nhưng…”

Thiên Hy Linh làm vẻ mặt đáng yêu, nghiêng đầu che đi tầm nhìn của Doãn Mặc, “Em vẫn thương anh nhất!”

Doãn Mặc thở dài, xoa đầu cô, “Em thích là được rồi!”

Thiên Phàm mặt nhăn mày nhó, “Không phận sự bớt nhả đường!”

Thiên Hy Linh chầm chậm quay đầu, nở một nụ cười “thân thiện", “Quên mất một chuyện. Sao hôm nay hai người lại ở chợ đêm?”

Họa Thư cười trừ, vẻ mặt khó xử, “Hả? Cái… cái này…”

Thiên Hy Linh liếc mắt lạnh nhìn Thiên Phàm, “Anh zai, anh không giải thích sao?”

Thiên Phàm gãi đầu, “C-cái này… Anh… anh chỉ là tình cờ thôi!”

“Ồ, thế sao cả hai không ai báo với em và Doãn Mặc hết vậy?”


“Thì… À, thì tớ và anh Thiên Phàm sợ làm phiền hai người hò hẹn với nhau thôi! ai lại nở lòng phá vở khung cảnh hạnh ấy đúng không?” Đầu Họa Thư vừa hay nhảy số, biện được một lý do hợp lý nhất.

“Haha, nhìn mặt tớ dễ lừa lắm sao?” Thiên Hy Linh cười nhạt, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân.

Nụ cười Họa Thư dần nhạt, “Vậy hả…”

“Còn nữa, cậu mang máy ảnh theo làm gì vậy?” Thiên Hy Linh chỉ vào chiếc máy ảnh vẫn còn trên cổ Họa Thư hỏi.

Họa Thư cúi đầu tháo chiếc máy ảnh, mở nguồn đưa cho Thiên Hy Linh xem mấy tấm hình cô chụp. Họa Thư hớn hở kể lại, “Mấy tấm này là tớ chụp cho cậu và anh Doãn Mặc đấy. Đẹp không?”

“Sao… Không phải cậu và Thiên Phàm đi hẹn hò sao? Sao lại có ảnh của tớ và Doãn Mặc từ đầu đến cuối thế này?” Thiên Hy Linh hai mắt to tròn nhìn Họa Thư.

Sau hai câu nói đó là khoảng không im lặng. Cả ba người cùng lúc nhìn Thiên Hy Linh với vẻ mặt không ngờ tới.

Thiên Hy Linh chớp chớp đôi mắt to tròn, “Ủa? Vậy là không phải hả?”

Thiên Phàm vươn người tới, cánh tay đưa ra, bàn tay nắm chặt, cốc vào đầu Thiên Hy Linh một cái rõ đau, “Sao ngốc vậy hả em?”

Thiên Hy Linh trừng mắt, định phun ra mấy câu chửi nhưng lại thôi. Cô xoa xoa cái đầu, ấm ức nói, “Không phải thì thôi. Nhìn em làm gì?”

Doãn Mặc thở dài, “Trí tưởng tượng của em cũng tốt đấy chứ!”

“Haizz, tỉnh táo lại một chút nhé nhóc. Chứ chưa gì đã thấy yêu vào là IQ xuống thấp rồi đấy!” Thiên Phàm đứng dậy, bỏ tay vào túi quần nhìn Thiên Hy Linh, nhưng cũng giống nhìn Doãn Mặc.

Họa Thư ôm chuột cười trừ, “Được rồi, được rồi. Đã hơn mười giờ đêm. Mọi người nghỉ ngơi mai còn đi học.”

Thiên Hy Linh đứng dậy, cầm theo vài món đồ lên phòng. Đi được vài bậc cầu thang mới nhớ ra gì đó, cô vẫy vẫy tay, “Ngủ ngon! Anh Doãn Mặc, em sẽ để áo trong phòng anh nhé!”

Doãn Mặc nhìn lên, khẽ gật, “Um! Em ngủ ngon"

Thiên Phàm da đầu, da tay, da chân đều sởn gai ốc. Anh xua tay đuổi, “Nhanh nhanh lên đi! Còn cậu nữa, khuya rồi ở đây làm gì?”

Doãn Mặc mặt đơ ra một khúc, trong lòng có mấy câu chửi nhưng không nói ra. Mặt lạnh đứng dậy lên phòng.

Họa Thư một tay vuốt ve con chuột hamster, một tay làm chỗ dựa đầu, “Anh giận cái gì. Về sau anh còn thấy nhiều!” Họa Thư hơi nâng mặt lên cao, “Ủa mà con chuột này tên gì vậy?”

Thiên Phàm nhún vai không biết, vừa vẫy tay vừa bước chân lên bậc thang, “Em tự nghĩ đi. Nhớ ngủ sớm đấy!”

“Ơ kìa?” Họa Thư mặt nghệt ra hoang mang, ánh mắt dõi theo anh tới khi khuất bóng lưng anh khuất dần.

Cô cúi đầu xoa đầu con chuột “Lông trắng, người nhỏ con. Tên ‘Tiểu Bạch’ nhé?

Con chuột nằm trên tay Họa Thư, cái tay quơ quơ, kêu lên một tiếng như đồng ý. Họa Thư hài lòng nâng niu Tiểu Bạch trong lòng tay. Từ từ đứng dậy, bỏ nó vào hộp thủy tinh cũ. Cô hơi cúi thấp đầu, “Đợi chút, chị làm nhà cho em!”

Dứt câu, cô đi tới gần mấy núi đồ Thiên Phàm để dưới đất, lựa một nơi thoáng sạch để chiếc lồng to lớn xuống. Quay người lấy điện thoại, tham khảo vài video làm nhà cho chuột Hamster.

Ngã lưng trên ghế sofa dài, Họa Thư đưa cao điện thoại, chăm chú xem người ta hướng dẫn. Nằm được hơn hai mươi phút, tiếng động bên kia bỗng vang lên vài tiếng nặng nề. Họa Thư hơi xoay đầu, liếc mắt nhìn qua, bất ngờ khi thấy Tiểu Bạch áp sát mặt vào tấm thủy tinh, cái tay nhỏ đôi khi sẽ đập đập vài cái, gây ra tiếng động.


Cô bật người dậy, bước tới gần chiếc hộp, hất cằm ra dáng hung dữ, “Chuyện gì? Đói? Ngủ? Hay muốn ra ngoài?”

Tiểu Bạch không biết có hiểu hay không nhưng nó vẫn giữ y cái vẻ ban đầu. Họa Thư lắc đầu bất lực, thả chiếc điện thoại xuống bàn, đi tới bịch đồ chơi lấy ra một quả bóng to tròn. Mở chiếc hộp thủy tinh, lôi Tiểu Bạch ra rồi lại bỏ nó vào quả bóng đồ chơi ấy.

Cô đặt quả bóng xuống đất, ánh mắt đảo qua đảo lại một lúc, nhìn Tiểu Bạch chơi ‘ngon lành’ mới chịu thu lại tầm mắt.

Họa Thư lôi hết núi đồ lại gần lồng của Tiểu Bạch, xắn tay áo, bắt đầu với những bước đầu tiên.

Tiểu Bạch thì vẫn vui vẻ lăn qua lăn lại, đôi khi sẽ lăn tới chỗ Họa Thư như muốn xem cô đã và đang làm gì.

Họa Thư thầm mừng trong lòng, nhìn sơ qua cũng thấy con chuột Hamster này cũng khá thông minh và nhanh nhẹn. Trêu Tiểu Bạch một lúc rồi xoay đầu tiếp tục làm công việc cho đến đêm khuya.

Họa Thư dơ tay vươn người, cô chầm chậm đứng lên, đi loanh quanh tìm Tiểu Bạch, bế nó vào trong nhà mới.

“Ngủ ngon nhé!” Cô bước lên cầu thang về phòng. Tình cờ gặp Thiên Hy Linh chuẩn bị đi xuống lầu lấy nước.

Thiên Hy Linh ngơ ra khi thấy Họa thư vẫn trong bộ đồ đi chơi lúc chợ đêm, “Cậu chưa ngủ ah?”

Họa Thư cười cười, gãi đầu ngượng, “Tớ chưa. Làm phiền cậu ngủ rồi. Xin lỗi!”

Thiên Hy Linh trừng mắt, “Gần một giờ sáng rồi đấy. Cậu làm gì chưa ngủ?”

“Ừ… Tớ soạn nhà cho con chuột…”

“Làm gì thì làm, phải ngủ trước chứ! Mau mau, thay đồ ngủ đi. Sáng mai rồi tắm, trời lạnh còn khuya, khéo cảm!” Cô nắm cổ tay kéo Họa Thư vào phòng, hất cằm dặn dò.

Họa Thư cười tủm tỉm, vẫy tay tạm biệt, “Cảm ơn cậu, ngủ ngon!”

Thiên Hy Linh bất lực thở dài, đợi Họa Thư đóng cửa phòng vào trong mới bước xuống lầu lấy nước.



Tiếng chim bên ngoài hót líu lo, ánh sáng dịu nhẹ cùng cái cảm giác se se lạnh tỏa qua cánh cửa sổ dày.

Vì hôm nay được tới trường trễ nên Thiên Hy Linh vẫn cuốn mình trong chiếc chăn lông mềm mại. Ánh mắt dán chặt vào nhau, cánh tay rụt rè thò ra bên ngoài tìm điện thoại.

“Um…Bảy rưỡi rồi à?” Cô ngáp ngắn ngáp dài khó chịu, đẩy người ngồi trên giường một lúc mới có thể đứng dậy.

Lấy chiếc áo choàng lông khoác lên người. Cẩn thận mở cửa ra, tới chỗ điều khiển tăng nhiệt độ sưỡi lên rồi mới vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Mắt nhắm mắt mở, một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm điện thoại lướt mạng xã hội. Lâu lâu sẽ vào phần tin nhắn nhắn với vài đứa bạn trong lớp.

Làm hết xong, Thiên Hy Linh ra ngoài thay quần áo. Chuẩn bị cặp, nhanh chân xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng và trưa cho mọi người.

Đồ ăn sáng chỉ cần chuẩn bị vài món đơn giản như trứng, bánh sandwich, rau là đủ dinh dưỡng cho một ngày. Với ăn trưa đã có đồ Thiên Phàm nấu từ tối qua nên căn bản là làm nhanh.


Thiên Hy Linh định quay người lấy ít táo trong tủ lạnh ra cắt làm món tráng miệng, nhìn lên cầu thang đã thấy nam thần cầm cặp xuống dưới bếp. Doãn Mặc cũng hơi bất ngờ khi thấy cô, đi tới hỏi, “Em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Thiên Hy Linh cười mỉm, “Do hôm nay em được phân công chuẩn bị đồ ăn cho mọi người mà. Dậy sớm chút là thường tình!”

Doãn Mặc dựa vào bếp nhìn cô chiên trứng, khuôn mặt điển trai không nói thêm lời nào khiến Thiên Hy Linh đứng bên có chút áp lực. Mắt liếc nhẹ, không thoải mái nói tiếp, “Anh mau tới đó ngồi đi, đứng đây làm gì?”

“Không được sao?”

Thiên Hy Linh lắc đầu, “Không được! Nếu anh rảnh thì giúp em kêu mọi người xuống đi, còn không thì cho con chuột kia chút thức ăn!”

Doãn Mặc xoay đầu nhìn chiếc lồng của Tiểu Bạch, trong lòng nổi lên một thứ sát khí không rõ nguyên do. Anh nhấc chân lên lầu, như thầm thay cho câu trả lời.

Thiên Hy Linh hơi méo mặt, tự hỏi trong lòng anh bị làm sao.

Cô cũng nhanh chóng làm xong đồ ăn cho cả bốn, soạn hết lên bàn cả nước sốt rồi muỗng nĩa.

Thiên Hy Linh ngồi đợi mọi người xuống dùng bữa, lại tự nhiên để ý tới chiếc lồng sau cầu thang. Cô đẩy ghế đi ra, bước tới chỗ chiếc lồng xem tình hình con chuột như nào.

Tiểu Bạch từ trong ngôi nhà nhỏ đi ra, thấy có người, nó ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn lên. Chân nhỏ lon ton chạy tới bề kính của chiếc lồng, lượn lờ chỗ khóa lồng. Thiên Hy Linh cũng có chút hiểu ra nó muốn gì, nuông chiều bế nó cùng cái chén đựng thức ăn ra ngoài. Cô lấy thức ăn Họa Thư để bên cạnh bỏ vào chén, đưa tới trước mặt Tiểu Bạch đang lăn qua lăn lại dưới đất.

“Phần của mày xem như xong rồi nhé, ăn xong thì nhớ tự uống nước trong lồng!”

“Hy Linh, cậu làm gì vậy?”

Âm thanh mềm mại cùng tiếng bước chân của nhiều người từ cầu thang vang xuống. Thiên Hy Linh ngẩng đầu nhìn Họa Thư, Thiên Phàm và Doãn Mặc bước từng bậc xuống lầu.

Cô đứng thẳng dậy, đi song song với Họa Thư tới bàn ăn, “Cho con chuột ấy ăn thôi!”

Họa Thư kéo ghế ra ngoài, hơi xoay đầu nhìn, “Tớ đặt tên cho nó là Tiểu Bạch. Thế nào?”

“Tiểu Bạch? Nghe cũng được, nhưng sao lại là tên đó?”

“Nhỏ con, màu trắng, thì Tiểu Bạch là đúng rồi"

Thiên Hy Linh hơi khựng lại. Hình như cũng không sai, cả người thì chút xíu, lông thì màu trắng, nếu không Tiểu Bạch thì gọi là chuột Bạch cũng được ha.

Thiên Hy Linh định quay qua nói với Họa Thư suy nghĩ của mình, lại bị Thiên Phàm cắt ngang lời, “Nước sốt này em làm hơi mặn đấy!”

Khóe môi cô giật giật, rất muốn cầm cái nĩa lên phang cho anh một cái, cũng may kiềm được lửa giận, “Thế sao anh vẫn ăn?”

“Không ăn thì chết đói hả?”

Thiên Hy Linh định xông lên đánh cho anh một trận vào sinh ra tử, nhưng bị Họa Thư ngăn không cho động đậy được.

Thiên Phàm được nước lấn tới, tiếp tục trêu tức Thiên Hy Linh, “Con gái con đứa, nấu ăn đã không ngon còn bạo lực. Ba mẹ mà biết là buồn đây!”

Thiên Hy Linh cười nhu mì, không phải là ánh sáng mà là sát khí đầy ẩn ý trong nụ cười ấy. Doãn Mặc đang ăn biết có tai nạn xảy ra, ngẩng đầu kịp thời cản cái miệng hỗn của Thiên Phàm.

“Mau ăn đi, hôm nay cậu phải vào lớp trước mười lăm phút đấy!”

Thiên Phàm cầm điện thoại lên xem giờ, lập tức tăng tốc ăn hết phần của mình. Doãn Mặc quay đầu nhìn Thiên Hy Linh, nhẹ nhàng khuyên bảo, “Gần trễ giờ rồi đấy!”

Thiên Hy Linh hít vào thở ra, điều chỉnh lại tâm trạng một lúc mới có thể tiếp tục ăn.




“Ngày đó trời mưa nặng hạt, cô buồn bã đứng giữa đường, nhìn dòng người qua lại. Tự nhiên lại cảm thấy lòng đau như cắt, nhớ về, người anh trai đã mất…”

“Tốt! Các em mở trang 76, làm câu a, b và d. Tiết bốn lớp trưởng thu lại, đưa tới vào giáo viên cho cô. Còn bây giờ chuẩn bị cho tiết sau đi.”

“Vâng!”

Tất cả học sinh cất sách vở vào trong hộp bàn, đồng thời cũng lấy cho môn học sau như lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm.

Họa Thư xích người tới gần bàn Thiên Hy Linh nói chuyện.

“Gần tới Giáng Sinh rồi, gia đình cậu có tổ chức tiệc gì không?”

“Tớ cũng không biết, vì thường ba mẹ cũng không hay tổ chức tiệc Giáng Sinh"

“Ồ, cơ mà cậu chuẩn bị gì cho thứ bảy này chưa?”

Thiên Hy Linh nhìn Họa Thư, “Chuẩn bị cái gì?”

“Không nhớ? Lễ đính hôn ấy"

“À, tớ chưa. Buổi sáng thứ năm đi không? Học buổi chiều cơ mà!”

“Cũng được. Vậy còn quà thì sao?”

“…Cái này tớ chưa nghĩ ra"

“Nếu lễ đính hôn thì nên tặng tượng, còn lễ kết hôn thì tặng trang sức!” Trường Lạc ngồi dưới bỗng cất tiếng góp ý.

Thiên Hy Linh quay đầu xuống, “Hả?”

Trường Lạc ngượng ngùng gãi đầu, “Xin lỗi, tớ bất lịch sự quá!”

“Không sao, không sao! Cơ mà ý tưởng của cậu cũng hợp lý thật!” Họa Thư xua tay tỏ ý.

“Nhưng mà tượng gì đây?”

Trường Lạc suy nghĩ một lúc mới đáp, “Tượng chim uyên ương hoặc thiên nga. Cũng có thể tặng rượu cũng được!”

“Rượu thì chắc không ổn, vì cô dâu hình như chưa đủ tuổi!”

“Còn gì nữa không?”

“Máy chơi game thế nào?” Thiên Hy Linh hai mắt sáng rực đáp.

Họa Thư ngơ ngác nhìn cô, “Cái này…hơi kỳ nhưng chắc ổn! Còn tớ chắc tặng tượng đôi chim uyên ương.”

::::::

Chào các độc giả thân yêu!

Tui là Tang Mặc Ngữ đây. Hôm nay tui viết cái này là để thông báo về sự thay đổi nho nhỏ của cốt truyện. Nếu các độc giả đã đọc đến chương 23-24 gì đó sẽ biết được Doãn Mặc mở lời mời Thiên Hy Linh đi chợ đêm, và mua vài món quà tặng ngày lễ Tạ Ơn.

Nhưng hiện tại lễ đã qua nên Ngữ sẽ đổi lại thành lễ Giáng Sinh nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận