Các nhà quý tộc trong giới đều nhận được thiệp mời cực kì sang trọng của hai nhà Thẩm Trạch.
Không nói đến họ ngỡ ngàng như thế nào, chỉ việc chuẩn bị đi dự tiệc thôi đã đủ rộn ràng rồi.
Mọi người đều biết Trạch Đường Xuyên nhận một đứa con nuôi.
Ai cũng nghĩ họ sẽ chọn người trong gia tộc, ai ngờ lại trực tiếp chọn người không máu mủ gì với mình.
Điều này khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Không nghĩ Trạch gia rộng lượng như vậy.
Có người nghĩ đứa trẻ ấy thật may mắn.
Sau này chính là nắm khối tài sản kếch xù cũng với quyền lực to lớn trong tay.
Thậm chí có nhà có con cái cùng tuổi đã có ý định đem đến giới thiệu.
Kết mối lương duyên từ nhỏ, làm thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Có thể không làm người yêu nhưng làm bạn cũng có nhiều lợi lộc vậy.
Riêng những nhà họ hàng định đưa con cái cho Nhạ Nhạ nuôi thì khỏi nói tức hộc máu đến mức nào.
Họ thiên tân vạn khổ giới thiệu mấy đứa trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn cho bọn họ.
Hai người đó lại không biết điều chọn lấy, chonh một đứa trẻ ở cô nhi viện không biết xuất thân từ đâu.
Nghe có bực mình không chứ.
Nhưng nhân vật chính trong lời nói của bọn họ thì không rảnh quan tâm bởi bé còn đang bận uống sữa.
Không biết học ai mà Trạch Chi Bảo nằm tựa vào gối, chân trái gác lên chân phải nhịp nhịp vô cùng hài hoà, tay cầm bình sữa mút khí thế.
Bình sữa hình con vịt vàng mà bà nội mua cho bé, bé rất thích a.
Thợ may đang bàn chuyện may lễ phục dự tiệc cho bé.
Sẽ là vest nhưng chất liệu như thế nào, có gây cộm khó chịu không hay phải mềm mại đến mức nào thì còn cần hỏi ý kiến phụ huynh.
“Ba ba… ya…”
Chi Bảo uống xong thì giơ bình sữa rỗng về phía ba nhỏ bé, ngụ ý là muốn uống thêm nữa.
Nhạ Nhạ mỉm cười lại gần sờ sờ bụng con, thấy hơi nhô lên thì vỗ về bé.
“Chiều nay có món bánh con thích.
A Bảo để bụng ăn xế nhé.”
Cậu cũng biết con mình háu ăn, cái mắt to hơn cái bụng nên phải ngăn lại.
A Bảo nghe đến bánh thì có hơi suy tư.
Cuối cùng bé gật đầu, đưa bình sữa cho ba nhỏ, còn vỗ bụng mình mấy cái tỏ ý là để bụng trống chiều ăn bánh.
Trạch Đường Xuyên bàn luận với thợ may xong thì ôm lấy con mình hôn lấy hôn để.
Cuộc sống của những ông bố bỉm sữa có mệt mỏi nhưng cũng có những hạnh phúc cực kì bất ngờ.
A Bảo đáng yêu, Nhạ Nhạ tri kỉ, hắn ôm hai người như cả thế giới của mình vào lòng.
Buổi tiệc diễn ra cực kì linh đình.
Tất nhiên dưới sự đảm bảo của hai nhà Thẩm Trạch, khách đến đây thân phận không quý thì cũng quyền thế.
Đây không chỉ là tiệc mừng tuổi cháu trai nhà họ Trạch mà quan trọng chính là dịp lấy lòng người có địa vị cao, giao lưu thậm chí là mai mối.
Đúng giờ theo lời giới thiệu, hai vợ chồng Trạch Đường Xuyên Hạ Chi Nhạ mặc lễ phục cặp đôi, dắt tay bé con của mình xuất hiện.
Ba người vừa có mặt đã đổi lại được tiếng trầm trồ của quan khách.
Công bằng mà nói nhan trị cứ phải làm người ta chao đảo.
Trạch Đường Xuyên dù cho có vết sẹo khá to trên mặt nhưng nhờ khí thế mạnh mẽ vẫn khiến người khác phải dè chừng.
Hạ Chi Nhạ tươi sáng như hoa, thời gian vun đắp thêm sự thành thục mạnh mẽ.
Bé con Trạch Chi Bảo trộm vía trắng trẻo bụ bẫm.
Đặc biệt từ lúc đi ra không hề khóc tiếng nào, thậm chí còn hưng phấn vẫy tay với mọi người, làm lộ núm đồng tiền xinh yêu.
Mấy phu nhân, tiểu thư nhìn mà suýt xoa khen ngợi đủ điều.
Hai chồng chồng cũng hưởng thụ cảm giác thơm lây từ phía con mình.
Bé con hôm nay cũng cho hai vị phụ huynh mặt mũi, tuyệt đối không khóc một tiếng, bước chân lon ta lon ton đi về phía trước, bàn tay giơ ra chào mọi người.
Khi thấy ông cố của mình bé còn chạy lại, hai tay bám chặt lấy đùi ông, cố sức ôm lấy, vừa nói vừa cười.
“Ti ta… ti ta….”
Hình ảnh phải nói là đẹp đẽ thân thiết đến mức nào.
Trạch lão gia tử khỏi phải nói, tự hào muốn phổng lỗ mũi.
Trong đám già cùng tuổi, ông chính là người có cố muộn nhất.
Nhưng nhìn đi, cháu của ai tri kỉ bằng cháu của ông cơ chứ.
Đám bạn thân của Trạch Đường Xuyên thì nhìn gia đình họ bằng ánh mắt ai oán, xong rồi quay qua nhìn nhau bất lực.
“Đừng nói cậu cũng bị hối nhé?”
“Còn gì nữa.
Mẹ tớ nghe Đường Xuyên nhận con nuôi, lại thấy bé dễ thương như thế thì suốt ngày đè đầu tớ ra tra khảo.
Dịch Phàm, tớ sắp chết rồi.
Đêm nay về, mẹ tớ lại nói nữa cho coi.”
“Haizzzz”
Cả ba đồng loạt thở dài, đồng bệnh tương liên a.
Trong bốn người bọn họ, ai cũng đoán Trạch Đường Xuyên sẽ là người kết hôn muộn nhất và sẽ là hôn nhân liên gia tộc.
Ai ngờ hắn ta lại may mắn như vậy.
Một bản hợp đồng cưới được một người bạn đời tuyệt vời, sớm chiều bên nhau, bây giờ lại có cả đứa con xinh xắn.
Ai làm lại hắn chứ.
May mắn cả đời của Trạch Đường Xuyên dùng hết cho lần này rồi.
“Nào chào cô chú đi A Bảo.”
Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên bế Chi Bảo lại gần nhóm Vi Tiếu Anh.
Bé con không sợ người lạ, cười vui vẻ khoanh tay “ạ” một cái rõ to.
Vi Tiếu Anh cũng sung sướng hưởng thụ.
Thích thật, bây giờ hắn lên chức chú rồi.
Nhìn thế này hắn cũng muốn có con.
Sau khi ạ xong, gia đình ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm ba người bạn của mình.
“Ha… Trạch Đường Xuyên, cậu cũng không coi chúng tôi là khách nhỉ?”
Tuy nói cợt nhả nhưng cả ba đều lấy ra bao lì xì đỏ tươi, nhét vào chiếc yếm nhỏ của tiểu bảo bối đang cười tươi như hoa.
Quả nhiên, thấy bao lì xì căng như sắp nứt ra, A Bảo càng cười khanh khách vui vẻ.
Quy củ bữa tiệc đưa ra đều đề nghị mọi người không đem quà mừng hay tiền mừng đến.
Thậm chí khách đến dự còn coa quà cực kì xa xỉ đem về.
Các vị khách ở đây đâu ai thiếu tiền, cũng muốn bước đến lì xì cho tiểu A Bảo đáng yêu.
Dù sao người được phép lì xì cho người thừa kế tươnh lai Trạch gia thân phận cũng không vừa.
Nhìn xem, mấy bà cô họ hàng bên kia muốn tới lì xì cũng đâu có được.
Khách khứa ai ai cũng nói lời hay, người nào cũng mồm năm miệng mười khen bé con xinh trai, gia đình ba người hạnh phúc.
Trạch Đường Xuyên hôm nay phá lệ tâm trạng tốt nên nhìn ai hắn cũng cho sắc mặt tốt cả.
Thậm chí Hoa gia lân la đến hỏi thăm cũng không xụ mặt, cực kì cho mặt mũi.
Nhạ Nhạ thì khỏi nói vui vẻ đến cỡ nào.
Ước mơ của cậu luôn luôn là có một gia đình nho nhỏ cho mình.
Bây giờ đã thành hiện thực càng khiến cậu trân quý nó hơn.
Suốt ngày hôm đó, ba người đứng giữa đại sảnh như ba vì sao sáng.
Mọi người trong giới cũng mở rộng tầm mắt mức độ sủng ái của Trạch Đường Xuyên cho người bạn đời của mình.
Trong giới này phần lớn là hôn nhân lợi ích, kiếm được mối lương duyên như thế này đâu phải dễ.
Bất quá trong buổi tiệc cũng có người đáng nghi.
Lâm lão gia cũng là người nắm giữ Lâm gia lúc này sắc mặt trắng bệch không một chút máu.
Tay ông run rẩy nắm chặt cây gậy chống để không bị ngã, thậm chí còn phải bám vào cánh tay người bên cạnh để không bị ngã.
Con trai cả của ông sắc mặt cũng không được đẹp lắm.
Cả hai đều hoảng hốt tựa như gặp quỷ vậy.
Cho đến khi tan tiệc, Lâm lão gia vẫn phải cố cười giả lã để không ai phát hiện ra, bản thân thì vội vội vàng vàng lên xe đi về.
Trên xe ông gọi điện cho người ở nhà, quát mắng.
“Đưa nó đến nhà chính.
Tình hình nguy rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...