Sau buổi họp mặt bạn bè đó, Đường Xuyên tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù ít khi ra ngoài nhưng ít nhất hắn ta cũng không cúp ngang điện thoại của bạn mình nữa.
Đối với ba người đó là sự tiến bộ lớn rồi đó.
Buổi sáng thức dậy, Hạ Chi Nhạ có thói quen đem khung tranh của mình đến trước cửa sổ vẽ vời.
Thật ra cậu rất có năng khiếu về lĩnh vực này nhưng bên nhà họ Hạ không được quan tâm nên không thể phát triển.
Bên này tuy không có thầy cô dạy dỗ nhưng được cung cấp những chất liệu sáng xịn nhất, khiến Chi Nhạ lòng vui như trẩy hội.
Chỉ cần mở video hướng dẫn trên mạng là cậu có thể vẽ theo rồi.
Dạo này cậu còn tự mày mò được cách sử dụng bảng vẽ điện tử và các phần mềm thiết kế, cuối cùng cũng thiết kế được ít đồ nội thất rồi.
Hạ Chi Nhạ cảm thấy mình quả là thiên tài, siêu giỏi mà.
Choang…..
Tiếng động phát ra từ trong phòng ngủ của Trạch Đường Xuyên khiến cậu chú ý.
Phải biết rằng hiệu quả cách âm ở đây rất tốt.
Nếu ở ngoài nghe được tiếng động thì ở trong phải to đến thế nào.
Hạ Chi Nhạ vội vàng đứng trước cửa, gõ liên tục kêu người bên trong.
“Trạch tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Trạch tiên sinh, anh mở cửa cho tôi xem với.”
Nếu có dì Thẩm ở đây, bà có thể giải thích cho Hạ Chi Nhạ rằng mỗi tháng Trạch Đường Xuyên sẽ có đôi ba lần phát tiết như vậy.
À không phải mỗi tháng, đúng hơn là mỗi lần thấy người đó xuất hiện trên TV hay báo đài là hắn sẽ phát điên lên, đập phá hết đồ đạc.
Người đó chính là diễn viên nổi tiếng Hoa Hân.
Cô ta xuất thân danh giá, đối với Trạch Đường Xuyên cũng là môn đăng hộ đối.
Hai người bên nhau từ khi còn học tiểu học.
Vỗn dĩ chưa ngỏ lời yêu nhưng cả hai bên gia đình đều đã xác định cưới cả rồi.
Trạch Đường Xuyên còn vì thế mà từ chối tất cả các cô gái chàng trai đến gần anh.
Thế mà từ khi anh bị tai nạn, Hoa Hân lại lạnh nhạt như nước, thậm chí đối với truyền thông nói rằng mình trước nay chưa từng yêu ai.
Thật trớ trêu.
Lúc này Trạch Đường Xuyên nhìn người đang cười cười nói nói trong TV, bộ dáng quyến luyến với chàng trai bên cạnh thì tức giận vô cùng.
Hắn đập thẳng chiếc điện thoại vào TV, cuối cùng nó cũng tắt ngúm.
Đến đây hắn mới bình tĩnh được.
Vào nhà vệ sinh lại thấy bản thân mình trong gương.
Hắn đúng là không còn gì cả, không còn cái gì.
Ngay cả nữ nhân bên mình cũng không giữ được.
Tiếng gõ cửa ầm ĩ bên ngoài đánh thức tiềm thức của Trạch Đường Xuyên.
Khỏi cần nghĩ hắn cũng biết ai làm phiền rồi.
“Có chuyện gì mà mới buổi sáng….”
Trạch Đường Xuyên đang tính mắng cậu thì dừng lại.
Cậu trai trước mặt cầm cái chày trong nhà bếp đập liên hồi vào cái ổ khoá từ, nó cũng bắt đầu lỏng lẻo ra rồi.
Thấy hắn ra, Hạ Chi Nhạ lập tức cảm thấy vui mừng, cậu hít hít mũi thu nước mắt vào trong.
“Hức… hức… anh làm tôi lo lắm.
Tôi nghe tiếng động, gõ cửa thì không thấy đáp lại….”
“Cậu đừng phiền như thế.
Tôi lớn rồi mà có chuyện gì cơ chứ.”
Đường Xuyên tỏ ra rất bực dọc.
Hắn đang cảm thấy quyết định đưa cậu về đây của mình có đúng đắn không đây.
Hạ Chi Nhạ không nghe ra giọng điệu tức giận trong lời của anh, cậu chỉ lắc đầu như con quay.
“Không được, lớn rồi vẫn….vẫn có thể bị thương.
Lần trước dì nhũ mẫu của Chi Nhạ cũng vậy…cũng không mở cửa….cũng không qua khỏi.”
Dì nhũ mẫu chính là người duy nhất đối xử tốt với Hạ Chi Nhạ lúc ở Hạ gia.
Tiếc là bà mất sớm vì cơn đau tim nên Hạ Chi Nhạ luôn ám ảnh về chuyện đó.
Tiếng động trong phòng, căn phòng đóng kín, người cũng vĩnh viễn ra đi.
Trạch Đường Xuyên nghe cậu lẩm bẩm, cảm xúc cũng dịu lại.
Hoá ra, cậu lo lắng hắn sẽ như nhũ mẫu của mình.
Thấy cậu ũ rũ như lá héo, hắn cũng không nỡ la mắng.
Cũng tại hắn gây ra tiếng trước.
“Không sao, là lỗi của tôi.
Lần sau sẽ không xảy ra nữa.”
“Ừm….
Nhưng mà….
Mà….nó….”
Hạ Chi Nhạ ngượng ngùng nhìn anh, hai mắt lấm lét nhìn xuống cái ổ khoá bị đập cho bung cửa đang treo lủng lẳng.
Khoé miệng Trạch Đường Xuyên run run, hắn không ngờ cậu ta manh động như vậy.
Lần sau không cho vào, có khi nào cậu ta đá văng cánh cửa luôn không nhỉ?
“Nó mắc tiền không? Chi Nhạ có thể bán tranh kiếm tiền a.”
Thật ra tranh cậu tuy đẹp nhưng nét vẽ hơi non nớt.
Thường ngày cậu nhận vẽ tranh cho người khác cũng kiếm được chút ít.
Bất quá không có tiền để dành do em gái cậu thấy cậu có tiền liền lấy xài với mỹ danh là tiêu hộ, dẫu sao cậu cũng chẳng bao giờ ra ngoài.
“Không cần.
Tôi cũng đang định thay ổ khoá.
Nó cũng nhiều năm rồi.”
Hạ Chi Nhạ nghe thế liền hớn hở, hai mắt toả sáng lập loè.
“Vậy… vậy… là tôi…tôi giúp anh rồi đúng không? Tôi giỏi quá.
Chỉ vô tình thôi mà cũng giúp anh được việc lớn như thế.”
Đầu Đường Xuyên đầy hắc tuyến.
Hắn chỉ nói khách sáo thôi được không, cái nhà này mới mua có một năm.
Làm gì tới mức cũ cần thay mới chứ?
Thấy trong phòng Trạch Đường Xuyên một mảnh hỗn loạn, Hạ Chi Nhạ mới nhỏ giọng hỏi.
“Trạch tiên sinh, anh cho tôi vào phòng giúp anh dọn dẹp nhé.
Tôi chỉ phụ anh một tay thôi.
Dù sao, anh cũng cho tôi chỗ ở với thức ăn mà.
Được không?”
Nói rồi cậu ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trong sáng như chú cún con vô cùng dễ thương.
Trạch Đường Xuyên vốn không có sức chống cự với động vật nhỏ, lần này ngay lập tức mềm lòng.
“Được rồi, cậu….
Vào đi.”
Hạ Chi Nhạ im lặng giúp anh thu dọn đống lộn xộn vỡ nát trên mặt đất.
Cậu cũng không hỏi lý do vì sao anh lại làm vậy, chỉ im lặng hết nổi thì bắt đầu luyên thuyên đủ chuyện.
Nào là chuyện trưa này làm món tôm chiên bột, cà sốt đậu hũ… Nào là trên mạng cậu gặp một khách hàng khó tính, cứ bắt cậu sửa đi sửa lại bản vẽ hoài.
Nào là trên mạng có một con cún xinh lắm…..
Trạch Đường Xuyên nghe cậu kể hết chuyện đông chuyện tây thì bỗng nhận ra bản thân mình xem ra so với cậu quá yếu đuối.
Hạ Chi Nhạ không thông minh lắm, không được gia đình yêu thương, học hành cũng không tới nơi tới chốn.
Mọi thứ cậu có được đều do bản thân mình dò dẫm mấy mươi năm mà có.
Tuy vẽ chẳng bằng ai, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng cậu vẫn luôn vui vẻ vì điều đó.
Còn Trạch Đường Xuyên anh chỉ mới gãy một chân, xấu một bên mặt mà đã vội than đau.
Một người như anh so với cậu vẫn còn thua nhiều lắm.
Tay Trạch Đường Xuyên mở tấm rèm cửa cho ánh nắng chiếu vào.
Ánh nắng vàng nhẹ rất đẹp, lại ấm áp khiến da thịt vốn dĩ trắng bệch của anh trở nên tươi sáng có sức sống hơn.
“Anh biết không, ở trên mạng người ta nói, bánh khoai lang ở tiệm Hoa Hoa rất ngon.
Chỉ tiếc là tôi chưa bao giờ được ăn cả.
Lớp bánh vàng ruộm, mật khoai rất ngọt….bla bla.”
Đúng vậy, chúng ta vẫn phải sống.
Thế thì tại sao lại ủ dột, hãy vui vẻ mà sống đi.
Thế là buổi chiều hôm đó thư kí Trương lần đầu tiên nhận được tin nhắn từ ông chủ của mình mà nội dung không liên quan đến công việc.
“Chiều nay cậu sẵn tiện giao tài liệu thì mua ba phần bánh khoai lang ở tiệm Hoa Hoa.”
Thư kí Trương dấu chấm hỏi đầy đầu.
Đây có phải là ông chủ của hắn không nhỉ? Nếu chiều nay hắn mua tới mà không phải thì ông chủ chắc không ăn thịt hắn đâu nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...