Thẩm Hiểu Hi ngồi đối diện với Trạch Đường Xuyên.
Không khí bên trong phòng họp đang rất căng thẳng.
Khác với Thẩm Hiểu Phong, Thẩm Hiểu Hi có thái độ cứng rắn, cách làm việc ngang tàng hơn nhiều.
Trên thương trường hiện nay, hắn ta chính là đối thủ của Trạch Đường Xuyên.
Thẩm Hiểu Phong có thể từ chối không gặp nhưng Thẩm Hiểu Hi thì phải nể mặt mấy phần.
Dug cho mục đích đển của họ khá rõ ràng nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn vờ như không biết hỏi lại từ đầu.
“Thẩm tổng, nếu là chuyện nhà thầu thì xin lỗi bên chúng tôi không nhượng được.
Hai công ty chúng ta cứ cạnh tranh công bằng đi.
Chắc ngài cũng hiểu điều đó nhỉ?”
Thẩm Hiểu Hi bưng tách cà phê che đi ý cười, tác phong nhanh nhẹn không chút rối rén đáp lời.
“Trạch tổng hiểu nhầm.
Chuyện đấu thầu bên chúng tôi đã quyết định từ bỏ rồi.
Hôm nay mạo muội đến gặp ngài là vì có chút việc riêng.
Mong ngài đáp ứng.”
“Ồ… Thẩm tổng nói đùa.
Giữa chúng ta thì có thể có chuyện gì chứ?”
Móng tay Trạch Đường Xuyên đã bấm chặt vào lòng bàn tay.
Tên này nhắm đến Nhạ Nhạ, ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm gia rốt cuộc ăn gan hùm mật gấu gì mà dám có ý định với vợ hắn.
Ngày hôm nay, đích thân Trạch tổng lại ra mặt.
“Chắc Trạch tổng cũng nghe em trai tôi nói rồi.
Bạn đời của ngài…”
“Ngừng đi.”
Chưa đợi Thẩm Hiểu Hi nói hết, Trạch Đường Xuyên đã cắt ngang lời.
Anh không muốn ở đây nghe mấy tên rảnh rỗi này khua môi múa mép về chuyện của vợ mình.
Thẩm Hiểu Hi bị chặn lời cũng không giận, hắn ra hiệu cho vệ sĩ ngăn người định đi lại.
“Tôi biết là anh không tin lời chúng tôi nói.
Hiện tại chúng tôi cũng không có cách nào chứng minh mình đúng cả.
Nhưng ở đây chúng tôi có một vài tài liệu, Trạch tổng có thể xem qua và liên hệ lại với chúng tôi.
Tôi rất mong lần tới có thể trực tiếp nói chuyện với Trạch tổng và cậu Hạ.
Chúng tôi mong ngài hiểu rằng, chúng tôi đến đây đều mang thành ý rất lớn.”
Thẩm Hiểu Hi cũng không dài dòng, đưa một xấp tài liệu dày cho Trạch Đường Xuyên sau đó rời đi mà không cần tiễn.
Thẩm Hiểu Phong thấy anh mình đi ra thì vội vàng lại gần hỏi chuyện.
“Anh, sao rồi, Trạch Đường Xuyên có…”
“Những gì cần nói anh nói hết rồi.
Anh tin Trạch tổng không phải người hồ đồ.”
“Anh, chỉ vậy thôi sao…?”
Thẩm Hiểu Phong lẽo đẽo theo sau anh mình hỏi chuyện nhưng hoàn toàn không hỏi ra được cái gì.
Thẩm Hiểu Hi cũng không nắm chắc.
Chuyện này quyết định phần nhiều phụ thuộc vào Trạch Đường Xuyên rồi.
Trạch Đường Xuyên gõ liên tục vào sấp tài liệu dày cộp.
Trong lòng anh không tin Thẩm gia nhưng nhìn thấy thái độ thành khẩn ngày hôm nay của Thẩm tổng cũng khiến anh phải suy nghĩ lại.
Lỡ như mọi chuyện có khúc mắc gì thì sao? Nếu thật sự… thật sự… như lời bọn họ nói thì Nhạ Nhạ cũng có quyền được biết.
Em ấy có quyền được biết sự thật.
Tài liệu ghi rất rõ ràng chi tiết những gì mà hai anh em Thẩm gia tra được.
Theo điều tra, thời gian Liễu Âm Âm và mẹ Thẩm sinh cách nhau chỉ hai ngày, đặc biệt cả hai đều sinh ở một bệnh viện dưới quê.
Sau khi Thẩm gia mất con một ngày thì không hiểu lý do vì sao Liễu Âm Âm lại rời bệnh viện đột ngột trong khi trước đó đứa trẻ bị chẩn đoán khá nhiều vấn đề.
Tài liệu còn đính kèm một tấm ảnh ông nội Thẩm thời còn trẻ.
Trạch Đường Xuyên phải công nhận giống y hệt Hạ Chi Nhạ.
Thêm vào đó là một bản báo cáo sức khoẻ của hai mẹ con Thẩm gia trước lúc bà Thẩm sinh mấy ngày.
Bởi vì Thẩm phu nhân lúc đó là sản phụ cao tuổi nên đứa con sinh ra được chẩn đoán có chút chướng ngại về đầu óc.
Tất cả những điều này đều trùng khớp với Nhạ Nhạ của anh.
Trạch Đường Xuyên có chút lung lay, quả thực những điều nay chưa thể xác thực trăm phần trăm nhưng nhiều điều trùng hợp như thế này, muốn không nghi ngờ cũng khó.
Thật ra muốn xác minh chuyện này cũng khá đơn giản, chỉ cần thử ADN là ra nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn có chút do dự.
Hắn phải nói thế nào với Nhạ Nhạ đây?
Nhạ Nhạ vốn dĩ có một tuổi thơ không mấy vui vẻ ở Hạ gia nhưng từ sâu trong trái tim của em ấy, hai vợ chồng Hạ gia vẫn là ruột rà máu mủ của mình.
Bây giờ anh nói có thể họ chỉ là lừa đảo, có thể họ không đúng.
Liệu em ấy có chịu đựng được không? Nếu đúng thì sao mà nếu sai thì sao?
Kết quả nào thì Nhạ Nhạ cũng là bên khó xử.
Trạch Đường Xuyên không muốn nhìn thấy em ấy đau lòng, nhưng đồng thời cũng không muốn giấu diếm Nhạ Nhạ.
Em ấy có quyền được biết tất cả.
————————————————————-
Hạ Chi Nhạ lúc này sắc mặt tái mét, cẩn thận lật từng tờ tài liệu, đọc kĩ từng chữ như sợ mình đánh rơi mất chữ nào đó.
Huyết thống? Đánh tráo? Bố mẹ ruột?
Những điều Trạch Đường Xuyên nói ban đầu cậu đều không tin lấy một chữ.
Tuy Hạ Minh Phùng và Liễu Âm Âm đối xử với cậu không tốt nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy họ quá khắc nghiệt với mình cả.
“Anh… em từng chuyền máu cho ba mình.
Hồi đó, bác sĩ cũng không nói gì cả… sao bây giờ… có khi nào…”
Giọng điệu Nhạ Nhạ rối loạn không rõ.
Cậu không hiểu tâm trạng lúc này của mình là gì.
Cậu không thích ba mẹ, đôi lúc hận họ đối xử mình bất công nhưng khi nghe thấy họ có khi không phải ba mẹ ruột của mình thì cậu lại thất vọng tràn trề, đau đớn tột cùng.
Nhìn cậu hoảng sợ thất hồn lạc phách như vậy, Trạch Đường Xuyên vội vã nắm tay trấn an.
“Nhạ Nhạ, không sao, không sợ.
Dù cho có chuyện gì, anh đều ở bên em mà.”
Hạ Chi Nhạ sợ hãi bám chặt lấy anh, hai mắt ầng ậng nước.
Cậu không biết bản thân mình bây giờ muốn làm gì.
Phần cậu muốn điều tra tiếp, phần thì muốn để chuyện này cứ vậy đi, không cần moi lên làm gì.
Bố mẹ nào chẳng vậy, bây giờ Nhạ Nhạ chỉ có một Trạch Đường Xuyên là gia đình mà thôi.
Cậu không cần ai hết.
“Nhạ Nhạ, hay là chúng ta không điều tra nữa.
Anh sẽ ngăn Thẩm gia lại, em xem như chưa từng biết chuyện này.
Có được không?”
Anh sợ một khi điều tra sâu hơn sẽ càng khiến cậu tổn thương.
Nếu không phải thì coi như Hạ gia bạc bẽo, nhưng nếu sự thật đúng như vậy thì mấy chục năm qua, Nhạ Nhạ của anh đã phải gánh chịu những bất công gì, Hạ hmang theo bao thương tích đến cho cậu.
Trạch Đường Xuyên sợ cậu tổn thương.
Hạ Chi Nhạ lúc này vẫn chưa có câu trả lời nào cho bản thân mình.
Cậu chỉ ôm chặt anh vào lòng, rúc nhẹ vào lòng anh, hưởng thụ cái ôm ấm áp của anh.
Lúc này đâu, cậu lựa chọn trốn tránh.
Cậu không muốn suy nghĩ gì về những điều mình vừa nghe được.
Nhưng Hạ Chi Nhạ cũng hiểu mình không thể trốn tránh mãi được.
“Đường Xuyên, em ngủ một giấc thật sâu, em sẽ suy nghĩ thật kỹ, hai ngày nữa em nói đáp án của mình cho anh nghe nhé.
Được không?”
Hạ Chi Nhạ hai mắt long lanh có nước nhìn người yêu mình.
Trạch Đường Xuyên không cách nào chống cự được.
Anh khẽ hôn nhẹ lên mắt ướt của cậu, sau đó vừa vuốt lưng vừa nhẹ nhàng an ủi.
“Em ngủ ngoan.
Anh từng nói rồi, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ chống cho em.”
Hạ Chi Nhạ lòng đầy cảm động, nép vào lòng anh yêu mình như cánh bướm nhỏ.
Cậu biết lời này của anh đều xuất phát từ tận đáy lòng, tuyệt đối không nói suông.
Đúng vậy, có anh bên cạnh rồi, cậu không cần sợ hãi hay gì khác nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...