Đến lúc bị cảnh sát gô cổ lôi đi, Lý Bá Phong cũng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch bình thường.
Thậm chí người của hắn còn rất quen tay mà hành động, tại sao lại có sai sót.
Rốt cuộc kẻ nào làm lộ chuyện?
Vừa bị lôi ra khỏi cửa nhà, Lý Bá Phong há hốc mồm nhìn quản gia và thuộc hạ của mình bị còng tay đưa lên xe.
Hoàn Vũ Cư và nhân viên nữ bất tỉnh lúc nãy thì đứng đó rất khoẻ mạnh tỉnh táo, còn chửi hắn mấy câu nữa.
“Mẹ kiếp.
Ông đây có lòng tốt đến bàn công việc mà còn muốn tính kế ông.
Mơ đi.
Hừ.”
Nhưng lúc này hắn ta chú ý đến người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh bọn họ.
Người đàn ông cao ráo, có vết sẹo dài trên mặt, chống chiếc gậy đen, khí thế bá vương toả ra ngập tràn khiến người khác e dè.
“Anh ơi… anh…”
Hạ Chi Nhạ từ trong nhà lon ton chạy ra, nhón chân ôm lấy cổ người đàn ông.
Nụ cười cậu tươi như ánh nắng, khiến Lý Bá Phong nhìn ngắm đến chói cả mắt.
Không cần hỏi cũng biết đó chính là đại danh đỉnh đỉnh gia chủ Trạch gia, Trạch Đường Xuyên.
Bàn tay to lớn của anh ôm eo cậu.
Hạ Chi Nhạ dịu ngoan nép vào lòng anh làm nũng, còn đưa cho anh xem vết thương trên tay do vung trúng cạnh bàn ngày hôm qua.
Cả hai ân ân ái ái khiến mọi người bất đắc dĩ nốc một họng cơm chó.
Lý Bá Phong thu cảnh này vào mắt càng thêm điên cuồng.
Hắn biết, chuyện tốt của mình không thành phần lớn là do tên Trạch Đường Xuyên này.
“Mẹ kiếp.
Hạ Chi Nhạ, đợi tao đi, tao sẽ giết này.
Mày làm hỏng chuyện tốt của tao.
Bọn bay biết tao là ai không mà dám bắt.
Ông nội tao sẽ giết bọn mày.”
Trạch Đường Xuyên nheo mắt nhìn Lý Bá Phong như thằng điên chửi mắng mình bên kia.
Đối với loại người biến thái chuyên dùng thuốc dụ dỗ các cô gái chàng trai hợp ý của mình làm chuyện bậy bạ, sau đó uy hiếp họ thì nên để pháp luật xử lý thì hơn.
Cũng may, Hạ Chi Nhạ lần này nhanh nhạy cảm giác được vài điểm không đúng trên người Lý Bá Phong nên đã báo cho chồng mình ở nhà biết.
Trạch Đường Xuyên tức tốc sau người điều tra sau đó giăng một cái bẫy khiến Lý Bá Phong bị bắt tại trận.
Lý Bá Phong làm việc xấu nhiều lần nhưng thoát được là do hắn chọn những người thân cô thế cô mà hại.
Hơn nữa hắn còn ỷ mình có gia tộc vốn là hoàng thất chống lưng nên càng không sợ gì.
Mỗi lần có người tố cáo, Lý gia lại vì mặt mũi mà đứng ra dẹp yên chuyện này.
Dù là đe doạ hay dụ dỗ nạn nhân, đều phải làm chuyện xấu do Lý Bá Phong gây ra xẹp xuống.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, cũng có ngày tên này gặp phải tấm ván siêu cứng Trạch Đường Xuyên.
“Sợ không em?”
Trạch Đường Xuyên nhỏ giọng hỏi Hạ Chi Nhạ đang đứng bên cạnh mình.
Cậu liền mỉm cười lắc đầu.
Không những không sợ, cậu còn thấy hơi hưng phấn khi có thêt giúp một tay bắt tội phạm nữa.
Từ nay, Lý Bá Phong sẽ không thể tác oai tác quái nữa rồi.
Có Trạch gia chặn đầu, Lý gia cũng không thể cứu hắn được.
Từ sở cảnh sát lấy lời khai nhân chứng ra, Trạch Đường Xuyên liền dẫn Hạ Chi Nhạ đi dạo quanh thành phố một vòng.
Hắn từng nhiều lần công tác ở nước B nên khá quen thuộc, biết quán nào ngon, chỗ nào chơi vui.
Hạ Chi Nhạ có người yêu bên cạnh tham quan phố phường thì vui đến quên mất trời đất.
Tất nhiên Trạch Đường Xuyên bên này vui sướng hưởng “tuần trăng mật” cùng vợ mình thì bên A quốc cũng có người đau khổ.
“Thư kí Trương à, tổng giám đốc khi nào về vậy?”
Một thư kí trong phòng thư kí hỏi Trương Chu.
Từ ngày Trạch tổng tìm được thú vui với vợ liền quen bén nhân viên bọn họ thì phải.
Dự án quan trọng ngài ấy hoàn thành cái sườn rồi để cho đám thư kí tăng ca hơn năm ngày rồi.
Trương Chu cười trừ.
Có cho tiền hắn cũng không biết khi nào ông chủ quay lại đâu.
Mọi công việc bây giờ đều liên lạc qua email cả.
Ông chủ còn bảo là đang hưởng thú vui cùng mỹ nhân nữa chứ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Trạch tổng trước kia chỉ biết vùi đầu vào công việc lúc này cũng đã biết cân bằng hơn.
Có người chăm lo cho cuộc sống, có người đợi từng bữa cơm, ngày ăn ba bữa dinh dưỡng đầy đủ nên lúc nào cũng vui phơi phới.
Quả nhiên có vợ chăm với cẩu độc thân khác hẳn.
Nhìn vẻ mặt vui mừng mỗi ngày tan làm của ngài ấy khiến Trương Chu cũng muốn kiếm người yêu đây.
“Nếu cô trụ không vững có thể xin nghỉ vài hôm.
Không sao đâu.
Tôi đi làm việc đây.
Tất cả mọi người cố lên.
Đợi xong lần này tôi sẽ đòi Trạch tổng một kì nghỉ dài cho phòng thư kí chúng ta.”
“Hoan hô, thư kí Trương.
Anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy.
Tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy.”
Ha ha ha.
Thư kí Trương cười thầm trong lòng.
Nhìn số tiền chuyển bào tài khoản mình mỗi tháng thì có không yêu công việc cũng thành yêu mà thôi.
Trạch Đường Xuyên bên này không thèm để ý đến nỗi khổ của thư kí Trương, toàn tâm toàn ý dắt vợ mình đi chơi.
“Anh, anh xem… em gắp được nè… ai ai ai… lại rớt rồi.”
Hạ Chi Nhạ chiến đấu hơn mười phút với máy gắp thú cũng không được gì thì tỏ ra thất vọng vô cùng.
Thật sự cái máy này rất có ma lực a, cậu chơi hơn năm lượt lúc nào cũng suýt được chứ không thành công.
Nhìn gương mặt thất vọng có chút buồn bã của Hạ Chi Nhạ, sức mạnh người chồng của Trạch Đường Xuyên bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ.
“Để anh.”
Cái máy gắp thú chết tiệt, dám làm vợ ông buồn.
Hôm nay ta sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ.
Bất quá cái máy cũng không cho Trạch Đường Xuyên mặt mũi.
Hắn chưa bao giờ chơi trò này nên gắp hơn ba chục phút, tốn không biết bao nhiêu xu cũng chưa được con nào.
Xung quanh các chàng trai đến sau hắn đều gắp được cho bạn gái mấy con.
Trạch Đường Xuyên cũng biết đây chính là trò chơi khảo sát năng lực bạn trai đó a.
Thấy chồng mình nghẹn đến đỏ mặt, Hạ Chi Nhạ cũng cảm thấy rất buồn cười.
Cậu khẽ giật vội áo anh.
“Không sao mà anh, chúng ta đến chơi trò khác đi.”
Nhưng đây là lần đầu tiên Trạch Đường Xuyên gặp phải thất bại ê chề như vậy.
Hoàn Vũ Cư tình cờ gặp hắn trong TTTM cũng đang đứng sau lưng cười đểu hắn ta.
Làm sao anh có thể bỏ cuộc được? Nhìn xem xung quanh ai ai cũng gắp được 1 2 con cho người yêu mình, Nhạ Nhạ của anh sao có thể thua kém người ta được.
Dù cho Hạ Chi Nhạ hết lời khuyên ngăn nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn quyết tâm khô máu đến nơi.
Thế là đêm đó trong TTTM xuất hiện một chuyện lạ khiến mọi người bàn tán mãi về sau.
Một nam nhân vì vợ yêu của mình mà tiêu hơn trăm triệu vào chiếc máy gắp thú.
Đứng hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng gắp được một con gấu nâu nho nhỏ, sau đó rất là trịnh trọng giao vào trong tay người yêu của mình đổi lại là tiếng hò hét xung quanh của tất cả mọi người.
Nhạ Nhạ mặt đỏ rần rần, vừa vui vừa ngượng, lúc đi về còn khẽ bấu chặt vào tay của Trạch Đường Xuyên nữa.
Tại anh làm em ngượng muốn chết.
Một con gấu nhỏ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần em muốn, anh tình nguyện tự tay gắp nó cho em.
Mãi về sau, con gấu này vẫn luôn ở trên đầu giường của hai người, chứng kiến tình yêu bình đạm mà đậm sâu trôi theo năm tháng của hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...