May Mắn Của Anh Hạnh Phúc Của Em
Cơn mưa đêm ngày càng nặng hạt.
Sau khi đưa Hạ Chi Nhạ về, Trạch Đường Xuyên vẫn ngồi trong ô tô.
Anh gõ ngón tay lên chân.
Trong đầu không biết bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang.
Không biết ngày mai hai người sẽ đối mặt với nhau như thế nào? Không biết làm cách nào để cậu tha thứ cho anh?
Bao nhiêu tính toán trong đầu đều bị anh gạt bỏ.
Anh muốn xin lỗi cậu chân thành nhất nhưng dường như nó không cứu vãn được gì cả.
Ánh đèn trong chung cư đã vụt tắt.
Dường như Nhạ Nhạ đã đi ngủ rồi.
Chiếc xe ô tô đen vẫn im lìm đứng đó.
Đêm nay định sẵn là một đêm dài không ngủ đối với nhiều người rồi
Hơn 7h sáng, Trạch Đường Xuyên vẫn còn nhìn chằm chằm vào căn hộ của người mình yêu.
Sau một đôi không ngủ, tinh thần của anh càng mệt mỏi kiệt quệ.
Thậm chí anh còn lơ mơ thấy ảo giác nữa.
Mí mắt muốn nhắm lại nhưng con tim cứ bảo phải nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Nhỡ trong lúc mày ngủ cậu ấy đi mất thì sao.
Đến 9h hơn, Hạ Chi Nhạ vẫn không rời khỏi căn phòng.
Trạch Đường Xuyên bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.
Anh dè dặt gọi điện và nhắn tin cho cậu nhưng đều không được hồi âm.
Vội vã gọi điện nhờ Hoàn Vũ Cư liên lạc nhưng không được, lúc này Trạch Đường Xuyên bắt đầu lo sốt vó cả lên.
Anh biết tính cậu yêu công việc đến như thế nào.
Nếu không phải ốm liệt giường không đi nổi thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ nghỉ mà không báo cả.
Rầm…rầm….rầm….
“Nhạ Nhạ, em có sao không? Mở cửa cho anh đi.”
Trạch Đường Xuyên nóng ruột nóng gan đập cửa như điên nhưng không có ích gì cả.
Phía bên trong vẫn im lìm không có tiếng đáp lại.
“Nhạ Nhạ, nếu em còn không lên tiếng.
Anh phá cửa đấy.”
Thư kí Trương rất nhanh đưa người đến phá cổng.
Cũng may Trạch Đường Xuyên còn giữ giấy đăng ký kết hôn của hai người, cho nên bảo vệ mới cho phép phá cửa.
“Nhạ Nhạ….”
Trạch Đường Xuyên xông vào phòng ngủ, hét khản cổ gọi cậu.
Hạ Chi Nhạ lúc này nằm lịm đi trên giường.
Sốt quá cao khiến cậu gần như mơ hồ mất hết ý thức, thậm chí tay chân không thể nhấc lên được.
Cậu muốn ra mở cửa cho Trạch Đường Xuyên nhưng cuối cùng chỉ có thể nằm im trên giường, há đôi môi khô khốc ra gọi yếu xìu.
Cậu mơ hồ thấy bóng dáng Trạch Đường Xuyên tiến vào.
Anh ôm cậu rồi nắm tay, sờ trán cậu.
Hạ Chi Nhạ muốn đẩy tay anh ra nhưng hoàn toàn không có chút sức lức nào.
Cuối cùng chỉ có thể như mèo quào mà đập đập vào người anh nhẹ hều.
“Cậu ấy sốt tới mụ mị đầu óc rồi.
Tôi tiêm trước cho cậu ấy một mũi.
Nếu sốt không giảm thì phải đi tới bệnh viện.”
Không, cậu không muốn tiêm đâu.
Nhưng Trạch Đường Xuyên rất nhanh đè mu bàn tay cậu lại.
Anh nắm nắm bàn tay của cậu, rồi vuốt nhẹ mái tóc loà xoà trên trán.
“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa.
Đợi em hết bệnh anh dẫn em đi ăn Điềm Mật nhé.
Em thích chỗ đó nhất mà đúng không?”
Không, không ăn cái gì cả.
Cậu không cần anh quan tâm nữa.
Chẳng phải hợp đồng và nhẫn cầu đều trả lại sao? Bây giờ anh còn đến tìm cậu làm gì?
Đầu óc Hạ Chi Nhạ ngày càng lơ mơ, ngoài những câu trách móc không nên lời thì cậu không nghĩ được gì khác.
Sau hơn 10p cuối cùng cậu cũng lịm đi.
Hơi thở nóng rực khó nhọc khiến tim anh đau nhói.
“Anh tưởng rằng mình rất cao cả.
Làm gì cũng là vì tốt cho em.
Nhưng hoá ra, đều là hại em cả.
Xin lỗi Nhạ Nhạ của anh, anh không nên trốn tránh.”
Hoàng Vân nghe tin nên cũng chạy đến thăm.
Bà nhìn con trai cùng con dâu của mình mà lắc đầu.
Haiz, chuyện tình cảm không nói rõ với nhau vẫn là mang nhiều khúc mắc.
Bà cũng không tiện xen vào.
Càng nhúng tay càng rắc rối mà thôi.
Chung quy lại khi yêu vẫn phải cần giữ lấy lí trí.
Bà sống hơn nửa đời người rồi, cũng chứng kiến bao nhiêu cặp có tình mà đâu được về bên nhau.
Bà không mong con mình dẫm vào vết xe đổ đó.
Trạch Đường Xuyên canh giữ hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng Hạ Chi Nhạ cũng hạ sốt.
Mày cậu giãn ra tựa hồ thoải mái hơn.
Lúc này Trạch Đường Xuyên mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ngắm cậu một lúc thật lâu tựa như muốn khắc ghi gương mặt này trong trái tim, anh gục xuống giường lúc nào không hay.
Đầu óc và tinh thần thân thể của anh đều đã đến cực hạn rồi.
———————————————————-
Hạ Chi Nhạ có một giấc mơ lạ.
Cậu mơ thấy mình được một người đàn ông không rõ mặt dẫn đi trên một cánh đồng hoa.
Dưới chân cậu đầy gai nhọn, cậu dẫm lên từng bước từng bước đến mức bật máu.
Cậu cố gắng nhìn mặt người đàn ông kia nhưng không thành.
Người đàn ông kia kéo cậu đi rất nhanh, Hạ Chi Nhạ cũng cầm chặt tay ông ta không dám buông.
“Đi chậm một chút… đừng thả… đừng thả mà…”
Hạ Chi Nhạ giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Sau đó cậu nằm vật xuống ngay lập tức vì quá đau đầu.
Ngoài trời tối đen, trong phòng chỉ để một chiếc đèn ngủ nho nhỏ.
Người cậu khô ráo sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ mới.
“Em tỉnh rồi sao? Ăn miếng cháo rồi uống thuốc nhé.”
Trạch Đường Xuyên tập tễnh bưng tô cháo đi vào rồi ngồi xuống cạnh giường.
Hạ Chi Nhạ tràn đầy mệt mỏi nhìn anh.
Sau tất cả cậu cũng không biết nên đối diện với người trước mặt như thế nào.
Cậu muốn buông bỏ tất cả nhưng lại không nỡ.
Cậu cũng không nỡ nặng lời với anh.
Đúng là con người ích kỉ mà.
Thìa chào được thổi nguội đưa đến kế bên miệng nhưng Nhạ Nhạ lại mím chặt môi.
Được một lát cậu mới chậm rãi nói với anh.
“Anh ra ngoài đi.
Em tự ăn được.”
Trạch Đường Xuyên cũng không cưỡng cầu.
Hắn lê đôi chân mệt mỏi của mình ra ngoài, còn tri kỉ đóng cửa lại giúp cậu.
Từ đầu chí cuối im lặng như một cái bóng.
Trạch Đường Xuyên cô đơn ngồi trên sô pha.
Anh đang đợi phán quyết của đời mình.
Hạ Chi Nhạ ngồi đối diện anh với ánh mắt lạnh nhạt.
Anh thà rằng cậu cứ giận dỗi la hét, nhưng sự im lặng này mới là thứ đáng sợ giết đi tất cả.
“Em sẽ đi du lịch một thời gian.”
Đến rồi.
Trạch Đường Xuyên nhắm mắt cố che giấu nỗi thất vọng tràn trề.
Đến phút cuối cậu cũng không chịu tha thứ cho anh.
Dẫu hắn đã biết nhưng cũng đau lòng.
“Em… “
“Anh nghe em nói đã.”
Hạ Chi Nhạ đã suy nghĩ rất lâu, đêm qua cậu trằn trọc trên giường không ngủ được để ra quyết định.
“Em sẽ đi du lịch một khoảng thời gian.
Em nghĩ chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ chuyện của mình.
Ngày mai em sẽ rời đi, anh ở lại giữ sức khỏe nhé.”
Cậu nói liền một mạch rồi đi vào phòng.
Chuyện của họ bỏ thì thương mà vương thì tội.
Xa nhau một đoạn thời gian cũng là cho nhau một cơ hội.
Trạch Đường Xuyên biết bản thân không thể cưỡng cầu thêm nữa cũng đành thuận theo.
Anh gõ gõ cánh cửa phòng của cậu rồi thì thầm.
“Em cứ đi.
Khi nào mệt thì về.
Anh sẽ luôn chờ em.
Mật khẩu vẫn như cũ em nhé.”
Hạ Chi Nhạ ghé tai vào cửa nghe tiếng gậy lộc cộc đi ra khỏi nhà lúc này mới khuỵu gối xuống.
Miệng méo xệch.
Thật ra lúc nãy cậu vừa mong anh níu kéo vừa mong anh dứt khoát bước đi.
Trong một tuần, Hạ Chi Nhạ tập trung hoàn toàn hoàn thành công việc đang dang dở của mình, sau đó là xin nghỉ dài hạn cùng với xách balo lên rời đi.
Cũng may công việc của cậu có thể làm việc trên máy tính nên chuyện đi du lịch không ảnh hưởng lắm.
Trạch Đường Xuyên cũng giữ đúng lời hứa không đến làm phiền cậu.
Trước khi bước lên tàu đến một vùng quê xa lạ, Hạ Chi Nhạ quay lưng nhìn sân ga đông nghẹt người.
Ai cũng có người đưa đón chỉ riêng cậu là không.
Nhưng gạt đi tất cả, cậu cũng bước lên tàu mà không chút do dự.
Từ phía sau cái cột, một bóng người chống gậy bước ra nhìn chăm chú theo bóng dáng nhỏ bé của cậu.
“Nhạ Nhạ, mau trở về nhé em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...