Bạch Vi thương con gái vừa xuất viện, nên khi về đến ngôi nhà nhỏ, bà liền bảo Mộ Tử về phòng nghỉ trưa.
Mộ Tử nằm trên chiếc giường mềm mại với ga trải giường màu hồng trắng, nhưng cô không thể chợp mắt.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh thân mật giữa Mộ Tắc Ninh và Kiều Tĩnh Gia, khiến cô không khỏi bồn chồn, khó chịu.
Cô ngồi dậy, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
——Kiều Tĩnh Gia là một điều ngoài dự tính.
Trong viện kiểm sát đa số là nam giới, nên vì lý do cùng là nữ, cô thường tin tưởng giao cho Kiều Tĩnh Gia những việc cá nhân.
Đôi khi cô nhờ Kiều Tĩnh Gia đến nhà lấy tài liệu bỏ quên, hoặc khi đi công tác xa, cô cũng để Kiều Tĩnh Gia giúp thu xếp hành lý.
Kiều Tĩnh Gia có nhiều cơ hội tiếp xúc với Mộ Tắc Ninh.
Nhưng cô không ngờ, Kiều Tĩnh Gia và Mộ Tắc Ninh lại “quen thân” đến mức này, thậm chí những người khác trong Mộ gia đều làm ngơ trước sự thân mật của họ, như thể đã quá quen thuộc từ lâu rồi!
Vậy nên! Kiều Tĩnh Gia và Mộ Tắc Ninh đã công khai cặp kè ở Mộ gia, trong khi cô vẫn mải mê với công việc, hoàn toàn không biết gì?!
Mộ Tử đột nhiên cảm thấy mình chết cũng chẳng oan chút nào!
Dù có câu “người trong cuộc thì u mê”, nhưng cũng không thể bào chữa cho sự ngu ngốc của cô.
Đồng thời!
Cô cũng cảm thấy bối rối.
Khi cô trở về nhà với cơ thể mệt mỏi, Mộ Tắc Ninh luôn ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo.
Khi cô thông báo mình sắp được thăng chức kiểm sát viên cao cấp, tất cả mọi người trong Mộ gia đều tỏ vẻ tự hào.
Chẳng lẽ, tất cả đều là giả?
Rốt cuộc họ xem cô là gì? Không một ai nói với cô về chuyện của Kiều Tĩnh Gia! ——Tất cả đều giấu giếm cô!
Khi nghĩ đến nỗi đau này, Mộ Tử cảm thấy sự ức chế không thể giải tỏa khiến cô gần như nghẹt thở!
Cô nhận ra mình đang lạc vào một con đường cụt, lại bắt đầu bị dằn vặt bởi sự lừa dối và che đậy.
Điều đó không có ích gì cho cô, ngoài việc khiến bản thân thêm khổ sở, cô không thể nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào.
Mộ Tử bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ra những cây cối và hoa lá trong vườn.
Những chiếc lá tươi xanh, những bông hoa rực rỡ sắc màu, cây cối luôn có khả năng xoa dịu lòng người.
Ánh nắng rực rỡ, những tua rèm màu xanh nhạt như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, tạo nên không gian vừa ấm cúng vừa trang nhã.
Mộ Tử cảm thấy Bạch Vi có gu thẩm mỹ tốt, từng chi tiết trong căn phòng này đều rất hợp ý cô, và cô cũng thấy may mắn vì Mộ Tử trước đây không làm hỏng căn phòng.
Cô ngồi bên cửa sổ một lúc, cuối cùng tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tình hình hiện tại cũng có thể thấy rõ hơn!
Mộ Tắc Ninh dường như không biết gì về việc cô bị hại.
Kiều Tĩnh Gia lại thú vị hơn, cô ta liên tục khẳng định rằng cô tự sát và còn nhắc đến tiền bảo hiểm.
Trước đây, quả thật cô đã mua bảo hiểm tai nạn với mức cao nhất.
Là một kiểm sát viên thường xuyên đối mặt với tội phạm nguy hiểm, vì tính chất công việc đặc biệt, cô đã mua bảo hiểm từ sớm để tránh cho bà ngoại không bị thiếu thốn sau này.
Sau khi bà ngoại qua đời, người thụ hưởng bảo hiểm đã được thay đổi thành Mộ Tắc Ninh.
Nghe lời Kiều Tĩnh Gia nói, cô ta ám chỉ rằng cô đã cố tình sắp xếp vụ “tai nạn” rơi xuống sông của mình để lấy tiền bảo hiểm nhằm giúp Mộ Tắc Ninh vượt qua khó khăn.
Ha!
Cô có thể cao thượng như vậy sao?
Điều mỉa mai nhất là Mộ Tắc Ninh lại tin vào lý do vô lý này!
Ai mà biết được, có lẽ anh ta đã âm thầm nhắm đến tiền bảo hiểm từ lâu, giờ chỉ thuận nước đẩy thuyền!
Mộ Tử đăm chiêu suy nghĩ, có chút u ám.
Cộc, cộc, cộc—
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Bạch Vi nhẹ nhàng gọi từ bên ngoài: "Tử Tử, mẹ vào được không?"
Mộ Tử dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, bước tới mở cửa.
Bạch Vi cười nói: "Anh trai con muốn đưa bạn gái về nhà ăn cơm, mẹ đang đi chợ mua đồ, con có muốn ăn món gì không?"
Chuyện này thật hiếm lạ, đừng nói là đưa bạn gái về, ngay cả bản thân Mộ Dung Thừa cũng rất ít khi đến ăn cơm cùng Bạch Vi.
Mộ Tử hơi mất tập trung, đáp bâng quơ: "Con ăn gì cũng được ạ.
"
"Vậy mẹ sẽ nấu chân giò hầm đậu nành nhé.
" Bạch Vi bắt đầu đếm ngón tay, liệt kê từng món: "Còn có cá hấp ớt băm, viên khoai môn, rau cải thảo! "
Mộ Tử nhìn Bạch Vi với vẻ mặt kỳ quặc.
Sao toàn là những món cô thích ăn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...