Theo tính toán ban đầu thì công việc ít nhất cũng phải mất tầm một tháng hoặc hơn, thế nhưng lại hoàn thành trước dự định. Vì cả nhóm ai cũng rất cố gắng và chăm chỉ, những thành viên được giao nhiệm vụ đi khảo sát trực tiếp người tiêu dùng cũng đã mang về phản hồi tốt nên cả quá trình đều rất thuận lợi.
Nghe tin Dương chuẩn bị về Huyền mừng lắm. Bình thường mạnh miệng vậy cho anh yên tâm thôi chứ nhớ anh đến chết đi được. Gần cả tháng trời chứ có ít ỏi gì. Cho dù ngày nào cũng nói chuyện, ngày nào cũng nhìn mặt nhau nhưng chỉ qua lớp kính điện thoại thôi thì vẫn cảm thấy không đủ.
Vì muốn tạo cho anh sự bất ngờ nên từ sáng sớm Huyền đã vội vã khăn gói trở lại thành phố trước. Nhà cửa lâu ngày không ai ở, hơi bụi bặm nên phải dọn dẹp lau chùi lại. Loay hoay cả buổi trưa, tới lúc xong cũng đã gần hai giờ chiều. Anh bảo tầm bốn giờ máy bay mới hạ cánh, còn tận hai tiếng đồng hồ, ngồi chờ thế này cũng không phải cách, lại càng khiến mình sốt ruột hơn. Cô quyết định đi siêu thị mua một ít đồ, đợi anh về rồi cùng nhau làm bữa tối thật lãng mạn để bù đắp cho những ngày tháng xa nhau. Tuy cô vẫn chưa thể nấu ăn cho ra hồn nhưng phụ anh mấy việc lặt vặt cũng tạm ổn.
Gọi taxi tới siêu thị nhỏ gần nhà, Huyền đi loanh quanh quầy bán thực phẩm. Bình thường đi với Dương toàn là do anh mua nên bây giờ cô chẳng biết phải mua gì. Cô thấy dạo này anh gầy đi rất nhiều, vậy nên mới lên mạng tìm hiểu rồi chọn mua những loại thực phẩm giàu chất dinh dưỡng để tẩm bổ cho anh.
Trả tiền xong xuôi, cô chật vật xách túi lớn túi nhỏ bước ra phía cổng bắt xe về. Đang loay hoay chuẩn bị qua đường, cô bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi, còn chỉ đích danh tên cô nên mới giật mình quay lại. Từ đằng xa, một người đàn ông dáng người cao lớn, mặc áo thun cá sấu màu xanh dương, quần jeans ngố tới đầu gối giản dị đang nhìn về phía cô vẫy vẫy tay.
Ánh nắng chiều tuy không quá gay gắt nhưng cũng đủ để khiến Huyền phải nheo đôi mắt lại mới có thể nhìn rõ được người đang ngày càng tiến gần về phía mình. Người này nhìn rất quen, Huyền đang cố nhớ ra xem là mình đã gặp ở đâu rồi.
Huyền còn đang đăm chiêu nghĩ ngợi thì người kia đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Thấy cô hình như không nhận ra mình mới lên tiếng trước: "Không nhận ra anh hả? Mới đó đã quên nhanh vậy rồi, sao em phũ thế?"
Huyền đặt túi đồ nặng trịch xuống đất, đưa tay gãi gãi sau gáy cổ nhìn người kia bằng ánh mắt vô tội: "Xin lỗi nhưng phũ là bản chất của em rồi!"
"Tính cách vẫn không thay đổi chút nào nhỉ? Có điều bây giờ mập hơn trước được một chút." Người đàn ông cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu Huyền: "Nhưng như thế này vẫn hơn cái bộ dạng của một con cò suy dinh dưỡng."
Con cò suy dinh dưỡng? Câu này nghe quen lắm, hình như cô đã từng...
"A, anh chân gà nướng đúng không ạ?" Huyền đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn người đối diện thốt lên.
"Tưởng không nhận ra chứ. Mà anh tên Phúc, nói với em rồi, cứ gọi anh chân gà nướng là sao?"
"Tại em quen miệng mà!"
"Ngày trước có người hùng hồn tuyên bố sẽ thường xuyên tới ủng hộ chân gà, vậy mà sau lần đó mất tăm mất tích luôn nhỉ?"
Bởi vì có nhiều chuyện xảy ra quá nên không nhớ. Nghĩ lại thấy xấu hổ vô cùng. Ngày đó cô vừa chia tay bạn trai hờ, buồn chán quá mới đi lang thang ngoài phố thì bắt gặp quán chân gà nướng bên đường thế là bước vào, gọi hẳn hai phần ngồi gặm khí thế không thèm quan tâm đất trời gì. Đã vậy còn đòi uống rượu, kết quả là say khướt, nôn hết cả ra quán của người ta. Hôm đó ông chủ quán phải đóng cửa sớm. Cũng may ông ta là người tốt bụng nên để cho cô ngủ tạm ở quán, còn bãi chiến trường cô gây ra thì đương nhiên là do anh phục vụ xấu số tên Phúc kia dọn dẹp. Nửa đêm cô tỉnh lại cũng bắt tội anh ta phải đưa về.
Huyền ái ngại nhìn Phúc: "Tại em bận quá, nhất định em sẽ ghé mà. Chỉ sợ ông chủ của anh thấy em lại đuổi thẳng cổ ấy chứ. Ủa mà anh đi đâu vậy ạ?"
"Đi mua chân gà chứ đi đâu. Dạo này quán làm ăn tốt, đông khách nên phải đi mua thêm. Thà thừa còn hơn thiếu. Em đi chợ à?"
Huyền gật gật đầu: "Vâng ạ! Mà em mua xong rồi, giờ chuẩn bị về."
Phúc cúi xuống xách túi đồ của Huyền đặt dưới đất lên, tay kia cũng với sang lấy túi đồ còn lại từ tay Huyền rồi nói: "Đưa đây anh xách qua đường cho. Người có chút xíu mà mua gì cả đống đồ. Bảo sao lớn không nổi."
"Già rồi còn lớn thế nào được nữa. Em..."
"Vợ ơi!"
Lời nói chưa dứt thì bị cắt ngang bởi tiếng gọi với âm lượng khá lớn từ sau lưng vọng tới. Không chỉ riêng Huyền mà những người đi đường xung quanh cũng rất tò mò, đồng loạt nhìn về phía tiếng gọi ấy vừa phát ra. Cho đến khi khuôn mặt quen thuộc của người kia xuất hiện trong tầm mắt, Huyền mới chợt sững lại vài giây.
"Ơ, sao anh lại ở đây?"
Dương bước tới gần, cầm cánh tay Huyền kéo sát lại gần mình nhìn cô một lượt rồi lại quay sang nhìn người đàn ông lạ mặt bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: "Anh là ai? Làm gì ở đây?"
"À, tôi là bạn của Huyền. Thấy cô ấy xách nhiều đồ quá nên định giúp thôi. Anh là..."
"Chồng!" Dương đáp cụt lủn, với tay sang giật lại cả hai túi đồ về tay mình rồi nói tiếp: "Cảm ơn, cái này để tôi làm được rồi. Mình về đi vợ!"
Mặc dù thái độ bình tĩnh là thế, nhưng Dương không thể che giấu được sự kích động ẩn sâu trong đôi mắt của mình. Anh dồn hết hai túi đồ về một tay, tay còn lại nắm chặt cổ tay Huyền kéo đi. Mọi chuyện đột ngột quá khiến Huyền vẫn còn bối rối không biết làm sao, chỉ kịp ngoái đầu lại vẫy tay cười tạm biệt Phúc rồi theo anh lên chiếc taxi đang đợi bên đường trở về nhà.
Cả đoạn đường từ siêu thị về nhà Dương chẳng mở miệng nói chuyện nửa lời. Huyền ngồi bên cạnh thấy anh như thế cũng không biết phải nói gì, lại có người lạ trên xe nên cũng ngại. Vậy là cả hai mỗi người mỗi góc ngồi im re, im đến nỗi người tài xế lái xe chẳng hiểu sao cũng tự nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Mới vài phút trước anh ta còn thấy khuôn mặt người khách kia hiện rõ sự háo hức mong chờ, bây giờ lại thành ra xám xịt u ám. Thôi tốt nhất cứ im lặng làm tròn công việc của mình là được rồi.
Trả tiền xe xong, Dương không chờ Huyền mà xách đồ bước vào nhà trước, mang xuống bếp đặt trên bàn rồi quay trở lên ngồi xuống ghế sofa ngả người ra sau nhắm mắt lại. Huyền chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ có lẽ do anh mới xuống máy bay còn mệt nên lăng xăng lại gần, đứng sau lưng ghế đưa tay mát xa hai bên bả vai cho anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh sao thế? Mệt hả?"
"Chẳng sao hết." Anh đáp cụt lủn, gạt tay Huyền ra đứng dậy bước xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, xong loay hoay lấy đồ lúc nãy để trên bàn bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Huyền nép bên cửa bếp dõi theo từng hành động của anh mà chẳng hiểu sao anh lại như vậy. Xa nhau cả tháng trời, nhớ muốn chết mà vừa gặp lại đã như người dưng nước lã thế này làm sao chịu được. Cô bước tới đứng bên cạnh anh, kéo túi đồ còn lại về phía mình nói: "Rau củ để em làm cho."
Anh kéo ngược túi đồ lại phía mình lạnh giọng: "Không ai mượn."
.....
Bữa cơm lãng mạn để bù đắp tình cảm bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo hơn bao giờ hết. Dương vừa ngồi xuống đụng đũa được vài ba miếng đã đứng dậy bỏ ra ngoài. Huyền chau mày nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa, sau đó chán nản đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn hết một lượt mâm cơm thịnh soạn trên bàn. Tốn bao nhiêu tiền mua cả đống đồ rốt cuộc chẳng thấy ngon lành gì. Cô buồn bã đứng dậy thu dọn mọi thứ rồi đi ra khỏi bếp. Thấy anh đang tựa người cạnh cửa nhìn ra ngoài, cô nhẹ bước lại gần, vòng tay ôm ngang eo anh siết chặt, dụi đầu vào lưng nũng nịu. Cứ tưởng hành động ấy sẽ khiến anh mềm lòng, ai ngờ anh lại gạt tay cô ra một cách không thương tiếc.
Có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, vừa tủi thân vừa tức giận mà Huyền chẳng biết phải làm sao. Cô nắm chặt hai tay đặt dọc bên hông nghiến răng: "Đi cả tháng trời rồi giờ về thái độ vậy là sao? Muốn chiến tranh phải không?"
Dương hừ lạnh một tiếng đáp: "Còn hỏi thái độ vậy là sao hả? Cũng biết giả vờ quá nhỉ? Nhân lúc tôi đi vắng rồi mò lên đây hẹn hò với trai. Giỏi quá sức tưởng tượng rồi." Nói xong, anh xoay người lại nhìn Huyền bằng ánh mắt tức giận rồi bỏ vào phòng ngủ.
Cái gì mà hẹn hò với trai?
Huyền nheo đôi mắt lại nhìn theo bóng anh cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa phòng ngủ. Cô phải tốn mất mấy phút để vận động bộ não đang trong trạng thái lơ ngơ của mình. Nhớ lại chuyện lúc chiều gặp anh chân gà nướng, có lẽ nào anh nhìn thấy vậy lại tưởng cô lén lút hẹn hò với trai? Không lẽ chồng cô đang ghen sao?
Giờ thì Huyền đã hiểu ra lí do khiến anh trở nên như vậy rồi. Cái lão chồng dở hơi, có thế cũng ghen vớ ghen vẩn. Làm cô còn tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm. Sự khó chịu trong lòng bỗng chốc chuyển sang vui mừng, cô lon ton chạy vào trong phòng ngủ. Vừa vào tới nơi đã thấy anh đang nằm trên giường, quay mặt về phía bên trong tường. Cô bước tới gần, nhẹ nhàng trèo lên nằm bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh nói nhỏ: "Anh hiểu lầm rồi, em đâu có hẹn hò gì với ai. Lúc chiều là đi mua đồ ăn, vô tình gặp người ta thôi mà."
"..."
"Em thề là em không có gì với anh ấy hết á!"
"..."
"Anh phải tin em chứ? Em chỉ có mỗi anh thôi."
"..."
Giải thích khàn cả cổ mà người nằm bên cạnh chẳng có lấy chút phản ứng nào dù là nhỏ nhất. Cô lại luồn tay thò hẳn vào bên trong áo anh xoa xoa bụng, còn nghịch ngợm lấy ngón tay chọc chọc vào rốn anh khiến anh bị nhột mới giật mình kéo tay cô ra quát nhẹ: "Bỏ ra, đừng có lợi dụng mà sàm sỡ người ta."
"Luật pháp đâu có cấm vợ không được sàm sỡ chồng. Cứ thích đấy, rồi sao?" Cô lại đưa tay sang cù léc anh.
"Đã kêu bỏ ra rồi. Nằm xê ra, đừng có đụng vào người tôi."
Dương lại gạt tay cô ra, nhích người nằm sát vào bên trong thêm chút nữa. Huyền tự nhiên thấy hơi bực. Người ta đã xuống nước năn nỉ rồi, tới nỗi tự miệng cô nói ra mà bản thân còn cảm thấy rợn cả da gà, ấy vậy mà không có tí gì siêu lòng cả. Cái lão này, giận gì mà giận dai thế không biết.
Huyền lật người xoay lưng lại kéo chăn cao lên tới cổ. Cô giả vờ khịt khịt mũi nấc lên vài cái giống như đang khóc, cố rặn cho nước mắt ngấn ra khóe mi, còn cố tình run nhẹ người nữa.
Anh định chẳng đếm xỉa gì tới cô nhưng rồi rốt cuộc lại không đành lòng, thở dài xoay người lại cốc lên đầu cô quát: "Khóc lóc cái gì? Oan ức lắm hay sao mà còn khóc?"
Huyền thút thít, đưa tay quẹt má: "Chả oan ức còn gì. Người ta có làm gì đâu mà giận. Không thương nữa thì nói một tiếng chứ đừng có thái độ như thế!"
Có lẽ là anh hiểu lầm thật, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng. Vòng tay sang kéo cô sát lại gần mình ôm lấy, anh nhỏ giọng: "Ngủ đi!"
Huyền gạt tay anh ra khỏi người mình, dỗi: "Nằm xích ra, đừng có đụng vào người em."
Anh nhích người lại gần hơn, vòng tay ôm chặt hơn: "Cứ thích đụng rồi sao? Quay cái mặt lại đây!"
"Không quay. Sao không giận tiếp đi. Lúc nãy chả hắt hủi người ta ghê lắm mà, giờ còn ôm làm gì?"
"Không giận nữa, quay lại đây."
Chỉ chờ có vậy, Huyền lập tức xoay người lại vòng tay qua ôm chặt lấy anh, chân cũng gác hẳn sang hông anh quắp lấy, rúc đầu vào người anh tủm tỉm cười.
Biết chắc là từ nãy giờ cô chỉ đang giả vờ nhưng anh lại chẳng thể giận được lâu trước những hành động trẻ con kia. Cốc lên đỉnh đầu cô một cái, anh quát: "Chỉ được cái giả vờ là giỏi."
Huyền lè lưỡi tinh nghịch: "Ai kêu anh dại gái làm gì để bị dụ. Xùy!"
"Lần đầu cũng như lần cuối, đừng có để anh thấy đi chung với thằng khác không thì biết tay."
"Anh đang ghen đấy à?"
Dương trừng mắt nhìn Huyền lớn giọng: "Bộ anh là thánh hay sao mà không biết ghen? Thấy vợ mình đi với trai lạ có thằng đàn ông nào mà không ghen?"
Thấy sắc mặt của Dương bắt đầu thay đổi, Huyền dịu giọng nịnh ngay: "Thôi em biết rồi, sau này không như thế nữa. Đừng có giận, giận lên xấu trai lắm!" Nói xong, cô còn tốc hẳn áo thun của anh lên rúc vào bên trong hôn hít da thịt anh. Lâu lắm rồi mới được gần gũi thế này, chẳng biết phải làm sao cho thỏa nỗi nhớ nhung nữa.
"Muốn bị ăn thịt phải không?"
Huyền không ngại ngùng mà ngước lên chớp chớp mắt nhìn anh gật đầu. Anh bật hẳn người dậy để cô nằm bên dưới chăm chú nhìn thật kĩ. Từng nụ hôn nóng bỏng mang theo sự yêu thương và nhớ nhung khôn siết nhẹ nhàng rơi xuống, từ môi tới má, từ má sang tai rồi lại từ tai xuống cổ. Một tay anh chống bên đầu cô, tay còn lại bắt đầu thò vào trong áo vuốt ve dã thịt nõn nà nóng hổi.
Huyền cũng đáp trả lại anh một cách rất nhiệt tình. Xa nhau lâu như thế, thiếu thốn đủ thứ nên phải bù đắp mới được.
Dương đột ngột buông cô ra, trượt người nằm xuống bên cạnh thở phù phù. Dòng cảm xúc mãnh liệt trong Huyền vừa được khơi dậy bỗng nhiên bị đứt đoạn, cô khẽ nhíu đôi mày quay sang nhìn anh hỏi: "Sao thế?"
Mặc dù rất muốn cùng cô trải qua một đêm thật ngọt ngào sau bao nhiêu ngày xa cách, thế nhưng cơ thể anh lại không chịu phối hợp, mệt mỏi tới mức cảm thấy không thể làm gì được. Anh thở dài: "Để hôm khác đi, anh thấy hơi mệt." Nói xong, anh kéo đầu Huyền kê lên một bên tay mình, tay còn lại với sang tắt công tắc điện rồi ôm lấy sau đầu cô, nhẹ hôn lên tóc thì thào: "Ngủ đi!"
Huyền cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng nhìn ra được sự mệt mỏi của anh nên cô thôi không ngọ nguậy nữa. Thở dài một hơi, cô co người nằm yên trong lòng anh nhắm mắt lại. Anh về rồi mà, ngày tháng sau này còn dài, muốn lúc nào chả được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...