Mây Khói Ngang Mi
Mạc Viễn lúc này cũng tức giận gào lại , rồi hắn giật mạnh tay Mạc Huy khỏi cổ áo mình
-Cái gì ? Khanh là có ý gì ? _ Chu Hạo Đế nắm được trọng điểm
Mạc Viễn lúc này mới quỳ phịch xuống , nhai tay chấp thành quyền , khẩn cầu nói với Chu Hạo Đế
-Hoàng thượng , long thai của hoàng hậu , tuyệt không thể giữ !
-Long thai rất yếu ? _ Chu Hạo Đế nheo mắt hỏi
-Không phải , long thai rất khỏe mạnh
-Cơ thể Huyên Nhi rất yếu ? _ Con ngươi đen của Chu Hạo Đế lóe lên
-Cũng không phải , mặc dù cơ thể hoàng hậu có chút suy nhược nhưng không đáng ngại
-Vậy tại sao ? Huyên Nhi không muốn hoài thai con của trẫm ? _giọng Chu Hạo Đế có chút mất mát
-Sợ là lúc nàng , muội ấy còn không biết mình mang thai _ Mạc Viễn hạ mi mắt nói
-Cuối cùng thì như thế nào , tên lang băm kia ngươi nói rõ xem _ Tính khí nóng nảy của Mạc Huy lại bùng phát
-Tam muội không thể …không , phải nói là muội ấy KHÔNG ĐƯỢC mang thai !
-Tại sao ? _ Ba người đàn ông cùng một lời khó hiểu hỏi
-Lúc nãy lúc ta bắt mạch cho muội ấy phát hiện trong hỷ mạch phát hiện dị
biến , chỉ là nghi ngờ nên ta quyết định dùng Lục Thiết châm thử thì
phát hiện …Mẫu Thương Khung trong người muội ấy ?
-Đó là gì ? Rất nguy hiểm với tính mạng của Huyên Nhi sao ? _ Mạc Vĩnh Khang cũng không giấu nổi sự lo lắng trong mắt mình
-Đó là chú thuật !_ Mạc Viễn nhàn nhạt nói
Rắc ! Cái bàn nhỏ gác tay Chu Hạo Đế vỡ nát , gương mặt tuấn tú của hắn hoàn toàn thành một mảng đen kịch liệt … Chú thuật ? Dạ Liên Các cư
nhiên hạ chú thuật trên người nàng ?
-Chú thuật đó khiến tam muội không thể mang thai ? _ Mạc Huy hỏi
-Không ? Ngược lại nó rất dễ khiến nữ tử hoài thai , nhưng giữ được hay không
là do suy nghĩ của người mẹ ! _Mạc Viễn buồn bã nói
-Nói rõ ? _ Chu Hạo Đế lạnh lùng hỏi
-Mẫu Thương Khung là loại chú thuật đặc biệt , nó khiến nữ nhân dễ hoài thai , tuy nhiên chỉ có thể giữ một hoặc người mẹ - hoặc đứa con ? Nếu người mẹ muốn giữ mạng mình thì khi sinh ra máu của người mẹ sẽ trở thành
thuốc độc giết chết đứa con , ngược lại nếu giữ đứa con thì đứa bé sẽ
hút cạn chất bổ của người mẹ , cuối cùng lúc hạ sinh sẽ khiến người mẹ
thất khiếu ( chảy máu ở bảy lỗ ) mà chết !
Đây tuyệt đối là
loại chú thuật tàn nhẫn nhất đối với nữ nhân ? Không thể làm mẹ , hoặc
nếu được làm mẹ thì cũng là âm dương cách biệt với đứa con …vạn kiếp bất phùng ! Chu Hạo Đế cảm thấy toàn thân đau đơn , tim hắn thật xót xa như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua . Thật trêu người khi kết tinh tình yêu
của bọn họ lại chính là lỗ thủng trong hạnh phúc tròn đầy của cả hai ?
Có mẹ thì không có con ? Ha ha ha …có mẹ thì không có con ? Hài nhi ,
phụ hoàng thật có lỗi với con !
-Hoàng thượng , xin người mau quyết định ! _ Mạc Viễn quỳ xuống nói
Mạc Vĩnh Khang trong lòng cũng biết Chu Hạo Đế bao nhiêu là khó chịu , ông
cũng chẳng kém , dù sao cũng là ngoại tôn của nhi nữ mà mình yêu thương
trong lòng bàn tay …nhưng ông không muốn làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh …ông không chịu được , Vương Linh càng không chịu được .
-AAAAAAAAAAAAA_ Mạc Huy không ngừng tức giận đấm tay vào tường đến nỗi bật máu
-Trẫm muốn Huyên Nhi !
-Không được !
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Vì tuần trước chỉ post 1 chương nên tuần này mình bù lại 1 chương :3 Nhân tiện xin 3 phút dành cho quảng cáo truyện mới
Thể loại : Ngôn tình hiện đại , thanh xuân vườn trường
Giới thiệu : Đây là câu chuyện kể về hồi ức ngọt ngào nhưng đau đớn của Hàn
Chi Thụ và mối tình thanh mai trúc mã của anh _Cố Trường Phong .
Tình yêu của họ không dữ dội như sóng thần , nó chỉ như một dòng nước êm đềm len lỏi vào tim , đến khi cả hai nhận ra thì cô lại là người… từ bỏ !
Anh không bỏ cuộc và chưa từng bỏ cuộc , anh cố chấp với tình yêu này ,
mãi mãi không muốn buông tay ! Nhưng …
Có những sự mất đi đã là
tiền định , có những sự vỡ nát tưởng như bỏ đi … Thời gian đi qua và phủ mờ tất cả ! Đến một ngày khi bạn phát hiện ra mình ôm quá nhiều tổn
thương , bạn sẽ thấy rằng có gặp – có xa và chúng ta vẫn phải bước tiếp …
Khi tình yêu trở thành hồi ức hãy mỉm cười nhớ niệm yêu xưa , chỉ là nhớ thôi – đừng đau !
“ Tôi chợt rơi nước mắt là bởi vì , tôi không cam lòng quên đi em mà thôi …. “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...