Hạ Chí vừa thưởng thức bánh kem Trình Tiêu ưa thích, vừa nói xấu Cố Nam Đình, "Lúc làm trợ lý đã thấy tính khí anh ấy không tốt, thi thoảng cũng nghe đồng nghiệp bảo anh ấy lạnh nhạt, khó chịu, không dễ gần, chẳng trách bố nuôi không đồng ý."
Trình Tiêu tiện tay lật xem tạp chí hàng không quý mới nhất, "Nếu đã bất mãn với Boss nhiều như thế sao không đuổi việc anh ấy đi? Còn về lão Trình, chỉ cần tớ kiên trì thì sớm muộn gì ông cũng phải gật đầu, có là vấn đề không?"
Đối với sự bảo vệ của Trình Tiêu dành cho Cố Nam Đình, Hạ Chí không bất ngờ vì cô hiểu, bản thân cũng nằm trong danh sách được bảo vệ của Trình Tiêu, "Nhưng nói đi nói lại thì dáng vẻ Boss mặc âu phục đúng là rất có phong thái tinh anh của giới kinh doanh, chẳng trách cậu không kháng cự nổi. Nếu không phải lần đầu gặp nhau tớ đã nhận ra anh ấy đối xử khác với cậu thì không chừng tớ cũng bị lún sâu rồi."
"Phải nói là cậu thông minh đấy, nếu không chắc chắn đã bị tớ diệt khẩu rồi. Về chuyện đàn ông thì tớ không nương tay đâu." Trình Tiêu cúi đầu đọc tạp chí, có vẻ lơ đãng, "Nhưng điều tớ thích không phải là điểm đó."
"Có lúc cảm thấy anh ấy," Hạ Chí nhớ lại hôm Trình Tiêu nằm viện, khi cô quên trên người bạn đang bị thương mà định động tay động chân, sự chất vấn và cảnh cáo "hung thần ác hiểm" của Cố Nam Đình, "Toát ra mùi vị giang hồ, giống một tay anh chị!"
"Nếu anh ấy là kiểu đàn ông dịu dàng, lịch thiệp, bình dị dễ gần, tớ chắc chắn sẽ kính nhi viễn chi." Trình Tiêu lại nghĩ đến điều này: Nghê Tiêm say rượu xong có ý mạo phạm cô, Cố Nam Đình đã ra tay đánh anh ta, cơn thịnh nộ của anh khi cô đụng chạm đến La Vĩnh khi ở thành phố A, và cả trận đánh của anh khi ở Thiên Thượng Nhân Gian... Cô kiên định bảo, "Nhanh gọn quả đoán, tính kế thần sầu, kiêu nhưng lịch sự, đứng ở đâu cũng toát ra khí chất đàn ông ngút trời, với tớ mới là kỳ phùng địch thủ!"
"Rất nóng tính rất bá đạo rất kiêu căng phải không? Tốt thôi." Hạ Chí không nhịn được mắng, "Thế ban đầu cậu bị mù hả, không nhận ra Phỉ Diệu cách tiêu chuẩn chọn đàn ông của cậu cả nửa vòng trái đất hay sao?"
Nói đến mù, Trình Tiêu rõ ràng khựng lại, cô nghĩ ngợi: "Mắt tớ chắc chắn là chưa từng mù, nhưng tớ thường xuyên có ảo giác như mình bị mất trí nhớ, khiến tớ cảm thấy bất an lắm."
"Gì cơ? Mất trí nhớ?" Hạ Chí tưởng mình nghe nhầm, cô nàng thò tay sờ trán Trình Tiêu, "Cần tớ cúp làm đi bệnh viện với cậu thì tớ cũng vui lòng."
"Hôm máy bay bị sét đánh, Thời Minh kể tớ đã hôn mê mấy phút, nhưng tớ cảm thấy lúc đó tớ có ý thức, thậm chí còn nhìn thấy một số cảnh tượng..." Trình Tiêu hất tay bạn ra, vẻ mặt nặng nề, "Nếu tớ nói những cảnh hiện ra trước mắt tớ lúc đó, về sau lại là thật, thì cậu có thấy sợ không?"
Cô hiếm khi đùa giỡn. Hạ Chí nghe thế cũng nghiêm túc lại, nhìn cô chăm chú, "Cậu nói thật hả?"
Trình Tiêu nhắm mắt như đang nhớ lại, "Vốn tớ tưởng người bị chảy máu đầm đìa nằm dưới đất là tớ, nhưng hôm Hách Nhiêu xảy ra chuyện, cảnh tượng ấy quen thuộc tới độ khiến tớ chắc chắn người trong cảnh đó là cô ấy! Nhưng làm sao có thể, không phải là ngày nghĩ thì đêm mới mơ hay sao, tớ chưa từng nghĩ rằng Hách Nhiêu lại gặp chuyện như vậy."
Hạ Chí đẩy cô, "Cậu đang lảm nhảm gì đó? Đau đầu hả? Có phải lần trước bị đập vào đầu nên để lại hậu di chứng không?"
Trình Tiêu mở mắt, tỏ vẻ suy tư, "Người nằm trên giường bệnh là tớ, hay là..."
Hạ Chí khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng cảnh cáo, "Trình Tiêu, cậu còn dọa tớ thì tớ sẽ gọi cho Cố Nam Đình đó."
Trình Tiêu không tài nào giải thích được những ảo tưởng xảy ra sau khi phần đầu bị chấn thương, thậm chí cô không dám nói cho Cố Nam Đình biết, sợ anh vì lo lắng cho cô mà bắt cô đi bệnh viện khám lại. Lúc này, để tránh cho Hạ Chí lo âu, Trình Tiêu kiềm chế cảm xúc, cười bảo: "Rất hy vọng bị đập đầu sẽ có được siêu năng lực, chẳng hạn tiên tri."
Hạ Chí đánh cô một cái, "Thần kinh!"
Do hôm đó không phải bay nên Trình Tiêu về nhà ngủ bù. Kết quả là cô vừa tỉnh giấc thì nghe chị Lý dưới lầu nói: "Tiên sinh thực sự không có nhà, nếu bà có chuyện gì thì đến công ty, nhưng đừng làm phiền tiểu thư nhà tôi đang nghỉ ngơi..."
Một giọng nữ khác lại có vẻ bất mãn: "Tôi biết nhà họ Trình các người nhiều quy tắc, xưa nay đóng cửa không tiếp khách, nhưng tôi từ Trình An tới đây, công ty nói anh ấy đã về nhà rồi."
Nghê Nhất Tâm? Trình Tiêu tưởng mình nghe nhầm, cô đứng dậy, ra mở cửa.
Quả là bà ta.
Trình Tiêu bị quấy rầy đứng trên tầng hai, cao ngạo nhìn xuống bà ta, "Hùng hổ như thế, kẻ không biết còn tưởng bà xông vào đây bắt gian cơ đấy. Bà Nghê à, có phải bà đã quên rằng thân phận hồng nhan tri kỷ không được pháp luật bảo vệ không. Ồ, không đúng, bây giờ ngay cả hồng nhan tri kỷ, bà cũng không phải, người ta đồn lão Trình đã không còn qua lại với bà từ lâu rồi, xem ra là thật nhỉ?"
Sắc mặt Nghê Nhất Tâm rất tệ, nhưng nếu không phải là quá bất đắc dĩ thì đương nhiên bà ta sẽ không muốn ngửa bài với Trình Tiêu, bà ta gắng sức kìm nén cảm xúc, "Tiểu Tiêu, cháu không cần mỉa mai dì, về vấn đề tình cảm của bố cháu, cháu nghiêng về khả năng bố và mẹ cháu tái hôn, dì có thể hiểu. Nhưng cháu là vãn bối, lẽ nào không suy nghĩ cho người bố đang dần già đi của mình? Đợi khi cháu lấy chồng rồi, ai sẽ chăm sóc ông ấy? Mà nếu sau này ông ấy lại thực sự muốn ở cạnh ai đó?"
"Bà đang dạy dỗ tôi đó hả? Có phải bà chỉ mong tôi sớm lấy chồng, rời khỏi cái nhà này không? Thế thì tôi nói rõ cho bà biết, để không để bà được như ý, tôi thà trễ nãi việc của bản thân. Muốn lỳ sao, tôi sẽ xem xem bà có thể lỳ hơn tôi không." Trình Tiêu chống hai tay lên tay vịn cầu thang, cô hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt sáng rực, "Ngoài ra, bà Nghê, xin bà đừng đường hoàng nói với tôi về vấn đề có vẻ cao thượng như là ai sẽ chăm sóc bố tôi. Nếu bà thực sự muốn bố tôi an lành, sẽ không lén ông ấy mà dùng những thủ đoạn xấu xa để phá nát gia đình của ông ấy, ép vợ ông ấy phải bỏ đi, để ông ấy trở thành kẻ phụ bạc bị người đời chỉ trích. Không sai, mẹ tôi quá bồng bột, mất đi niềm tin tối thiểu với lão Trình, nhưng không phải là do bà dốc cạn tâm cơ ra để tìm thấy điểm yếu của mẹ tôi hay sao? Khi mẹ tôi dọn ra khỏi ngôi nhà này, chắc bà thầm vui mừng lắm nhỉ. Dù sao trong cuộc chiến phụ nữ này, bà đã thắng hiệp một mà. Nhưng tôi, bà tưởng tôi chấp nhận bà nên mới xuất hiện ở bữa tiệc Hồng Môn của bà phải không? Tôi muốn dùng hành động để nói với lão Trình biết sự căm ghét của tôi với bà. Thái độ của tôi rõ ra đó, mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào. Sao, tranh giành tình yêu với con gái ruột của ông ấy chắc không vui gì đâu nhỉ. Hễ bất cẩn là sẽ tự gài bẫy mình ngay."
Nghê Nhất Tâm không ngờ cô con gái vẫn luôn nói sẽ không can thiệp vấn đề cá nhân của Trình Hậu Thần lại từng có suy nghĩ như vậy, "Trình Tiêu, sao cháu xứng đáng được với nỗi khổ tâm của bố cháu chứ?"
"Tôi có gì mà không xứng? Bà có thể sử dụng thủ đoạn độc ác nhất mà lại không cho phép tôi phản kích?" Ánh mắt Trình Tiêu sắc bén, giọng lạnh hơn, "Huống hồ, vì một người ngoài như bà mà phá hoại quan hệ cha con chúng tôi thì thật không đáng. Tôi chẳng qua là hiểu cách đáp trả hơn bà thôi."
Nghê Nhất Tâm bị chọc tức, lồng ngực phập phồng, bà ta ngước lên nhìn Trình Tiêu, "Dì không phủ nhận đã dùng một số thủ đoạn, nhưng cũng là vì tình cảm dành cho ông ấy. Năm đó Trình An đối mặt với nguy cơ phá sản, là dì đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi mang số tiền đầu tư mười mấy tỷ về. Dì không cần ông ấy phải báo đáp, chỉ muốn ở bên ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn chọn Tiêu Phi, một ngôi sao khá nổi tiếng của Kim Ngọc Kỳ Ngoại. Nhưng Tiêu Phi đã làm được gì? Bà ta dựa vào tài lực và thế lực của bố cháu mà thành lập "Thời đại thừa kế" đối chọi với dì, ép dì không còn đường nào để đi, bà ta có quang minh chính đại không?"
Hóa ra khúc mắc ở đó. Nếu đã thế thì Trình Tiêu cảm thấy nhất thiết phải trả lại sự trong sạch cho Tiêu Phi, "Mẹ tôi từng là ngôi sao, đúng thế, nhưng là của Kim Ngọc Kỳ Ngoại, còn tài hoa vượt bậc, không phải chỉ dựa vào những gì bà nói. Trong sự nghiệp, bà ấy ngày đêm nghĩ cho lão Trình, từ một biên tập nhỏ dần dần trở thành giám đốc sản phẩm, rồi giám đốc nội dung, cho đến thành lập nhãn hiệu 'Thời đại thừa kế', dù bị người cùng ngành bài xích đến mức gần như bỏ cuộc, cũng chưa từng bắt lão Trình nhúng tay. Bà có thể không tin, dù sao có người chồng lắm tiền, có quyền lại yêu chiều bà ấy như lão Trình, ai mà không muốn tranh giành? Nhưng Tiêu Phi chính là người phụ nữ như vậy, chưa từng từ bỏ cố gắng, mục đích chính là dù bất cứ khi nào và ở đâu, đều có thể sánh vai cùng lão Trình, chứ không phải bị gọi là người đàn bà sau lưng ông ấy."
Trình Tiêu khâm phục mẹ mình. Thế nên sự cay độc của Tiêu Phi, sự ngang bướng, và cả tính xấu của bà, Trình Tiêu là con gái nên đã thừa hưởng tất cả.
Trình Hậu Thần không biết đã về từ lúc nào, ông đứng ở cửa, giọng trầm trầm: "Sắc đẹp và trí tuệ, cô ấy đều có, chỉ cần hơi cố gắng là đã có thể đứng cao hơn, hà tất phải ở sau lưng tôi?"
Nghê Nhất Tâm quay lại nhìn ông.
Trình Hậu Thần tiếp tục, "Khi công ty cô ấy khởi nghiệp bước đầu, chỉ cần tôi nói một câu là có thể đẩy cô ấy lên đỉnh cao nghề nghiệp, cô ấy lại cảnh cáo tôi, nếu tôi dám nhúng tay vào sẽ ly hôn ngay. Thậm chí về sau 'Thời đại thừa kế' bị nhiều công ty trong ngành bắt tay đối chọi, đối mặt với sự cạnh tranh bất chính, cô ấy cũng chỉ kiên trì gánh vác một mình. Thế nên khi cô bày chứng cứ ngụy tạo Nghê Tiêm được giám định là con trai tôi ra trước mặt cô ấy, cô ấy không cần tôi giải thích, không cần tôi xin lỗi, cũng không cần một xu cấp dưỡng nào, rất thẳng thắn rời khỏi Trình gia với hai bàn tay trắng. Nhất Tâm, những điều cô làm, tôi hoàn toàn không ngờ tới. Tôi không truy cứu, chỉ nói với cô là kiếp này đừng qua lại nữa, là vì hôn nhân với Phi Phi bị thất bại cũng có lỗi của tôi, ngoài ra cũng là để báo đáp năm đó cô vì tôi mà tìm được mười tỷ đầu tư, cứu được Trình An. Còn về Phi Phi lấy 'Thời đại thừa kế' ra để làm vũ khí khiến công ty sách mà cô tạo lập không thể kinh doanh tiếp tục, tôi chỉ có thể nói là năm đó khi cô bày mưu tính kế lén lút thì ắt phải nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay."
"Hậu Thần..." Nước mắt Nghê Nhất Tâm rơi xuống gò má, bà ta nghẹn ngào, "Em không đủ quang minh chính đại đối đầu với bà ấy cũng là do bà ấy đã cướp anh đi. Bà ấy đã có được anh, mà lại còn đả kích em trong sự nghiệp, còn tuyệt tình đến thế, ép em phải rút ra khỏi ngành này. Em đã mất anh rồi, tại sao bà ta không chịu chừa đường cho em? Hậu Thần, em thực sự muốn ở bên anh nên mới ngụy tạo bản giám định đó. Nhưng nếu bà ấy có chút tin tưởng anh thì cũng sẽ không đòi ly hôn mà không thèm hỏi một câu! Tại sao giữa việc em sai và bà ta sai, người anh tha thứ lại là bà ta?"
"Vì cô ấy là vợ tôi, đã cùng tôi trải qua hoạn nạn hơn hai mươi năm. Là chồng, tôi từng hứa hẹn với cô ấy. Tôi đã để lỡ mấy năm, tôi không muốn sai lầm tiếp tục nữa." Trình Hậu Thần nhìn nước mắt của bà ta, nói với vẻ tuyệt tình: "Đến đây thôi, những âm mưu của cô đối với tôi và Phi Phi, tôi sẽ không tính toán nữa. Nếu không, Nhất Tâm, vì chuyện tôi không hay biết gì và tội danh phản bội hôn nhân tôi phải gánh chịu trong mấy năm qua, tôi chỉ có thể đáp trả lại cô gấp mười."
Nghê Nhất Tâm đương nhiên không ngờ Trình Hậu Thần sở dĩ kiên quyết cắt đứt với bà ta không chỉ vì bệnh tình của Tiêu Phi, mà còn là do ông đã tìm ra toàn bộ thủ đoạn năm nào bà ta nhằm vào Tiêu Phi. Ngoài đau khổ ra, bà ta càng phẫn nộ hơn, "Trình Hậu Thần, không có tôi năm đó giúp anh cứu vãn, làm sao anh có được ngày hôm nay? Vợ con anh làm sao có ngày hôm nay? Tôi không cần anh cảm ơn, ngược lại còn trở thành kẻ bị anh ruồng bỏ! Tôi sẽ nhớ mãi món nợ này!"
Nghê Nhất Tam lau khô nước mắt rồi bỏ đi, Trình Tiêu chọc ghẹo bố, "Hóa ra bố có gián điệp, sao không tiết lộ sớm cho con biết? Con cũng tiện phát huy cho bà ta biết mặt! Dẫn một đứa con nuôi đến mạo nhận là con trai ruột của bố, to gan thật đấy!"
Trình Hậu Thần trừng mắt, "Ép ông già con thừa nhận chuyện ngu muội trước đây sẽ dễ ăn cơm hơn à?"
Trình Tiêu cười hì hì đi xuống lầu, khoác tay bố cô, "Con cảm thấy vui vì cuối cùng bố đã tìm ra lý do 'bị ly hôn' mà. Để chúc mừng bố, con sẽ giúp bố theo đuổi Phi Phi trở lại nhé?"
Nghe giọng điệu bỡn cợt của cô, Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Giúp bố? Bớt cản đường bố đã xem như con là con ruột bố rồi."
"Bố nghe thấy rồi hả?" Trình Tiêu cười, "Ai bảo con không cần mẹ kế, chỉ muốn sống cùng bố mẹ ruột làm chi, không sử dụng âm mưu thì khó mà đạt được mục đích, bố đừng để bụng."
Trình Hậu Thần làm bộ đánh vào đầu cô, tay buông xuống lại biến thành xoa đầu, "Cũng may không tới mức chẳng thể cứu vãn."
Trình Tiêu đả kích, "Cũng may bố chưa làm gì sai, nếu không mẹ con không biết phải quét bố ra khỏi cửa bao nhiêu lần."
Trình Hậu Thần thở dài, "Đặt vào hoàn cảnh bà ấy mà nghĩ thì, nếu như mẹ con lén bố qua lại với người đàn ông có ý đồ với bà ấy thì bố cũng muốn giết bọn họ đấy."
Trình Tiêu cười nhạo bố mình thẳng thừng, "Trời đất ơi, diễn vai người đàn ông bá đạo máu lạnh đó hả, con sùng bái bố rồi đó."
Tối đó Trình Tiêu ăn cơm cùng Tiêu Phi, hỏi mẹ: "Lão Trình nói mẹ lại không chịu đi tái khám à?"
Tiêu Phi thờ ơ, "Ông ấy lắm chuyện thôi. Sức khỏe mẹ mà mẹ không rõ hay sao? Cần ông ấy dốc sức à?"
Trước kia Trình Tiêu chắc chắn sẽ để mặc cho bà giải tỏa, nhưng lần này thì, "Mẹ phũ với bố bao lần rồi, nếu là trước đây bố sẽ cãi vã ầm ĩ động trời, nhưng giờ thì bố đã nhẫn nhịn, không phải vì mẹ từng bệnh, mà là bố muốn níu kéo mẹ." Đến khi kể hết chuyện Nghê Nhất Tâm vì lão Trình đề nghị không gặp nhau nữa, bà ta đã đuổi theo đến tận nhà họ Trình, Trình Tiêu hỏi: "Mẹ có thấy chút cảm động nào không?"
Tiêu Phi quay mặt sang bên, hất cằm: "Ai thèm!"
Trình Tiêu to gan xỉa vào trán thái hậu nương nương, "Cái tật khẩu thị tâm phi của con là di truyền từ mẹ đó!" Sau đó cô nói dứt khoát, "Ngày mai lão Trình đưa mẹ đi tái khám, mẹ dám không đi thì con dám giới thiệu bạn gái cho bố đó, mẹ cứ chờ mà xem."
Mấy hôm sau, Trình Tiêu và Nghê Tiêm gặp nhau ở sân bay.
Hai người đi thẳng tới, không thể tránh né.
Nghê Tiêm nói trước, "Gọi điện cho em mấy lần mà đều khóa máy."
Trình Tiêu bình tĩnh nói: "Chắc là do đang bay."
Nghê Tiêm như đã quyết tâm rất lớn, mới nói: "Tối đó anh đoán em nhất định sẽ từ chối. Anh tưởng sự cự tuyệt của em khiến anh bỏ cuộc. Nhưng Trình Tiêu, anh nhận ra anh vẫn không thể quên em."
Trình Tiêu cười cười, "Có lẽ đối với đàn ông các anh, thứ gì không có được mới là tốt đẹp nhất. Nhưng đối với tôi, tôi luôn cho rằng bản thân sẽ càng lúc càng tốt đẹp, không liên quan đến việc ở cạnh ai."
Cho dù vẫn là từ chối nhưng Nghê Tiêm lại tán thành lời cô nói, anh ta bảo: "Mẹ anh bị bệnh tim, từ nhà em ra đã nhập viện rồi. Bà luôn chờ chú Trình đến thăm."
Trình Tiêu không hề tỏ ra thương cảm, ngược lại còn tạt nước lạnh, "Thế thì bà ta phải thất vọng rồi. Con người lão Trình, khi tốt với ai sẽ nghĩ rằng người đó là châu báu, ngọc ngà. Một khi không còn nghĩ đến nữa thì sẽ còn không bằng người xa lạ. Hơn nữa từ lúc vị thành niên đã học ông nội cách tính kế với người khác, nên ông ấy ghét nhất là bị người khác tính kế đấy."
Thấy Trình Tiêu định bỏ đi, Nghê Tiêm lại hỏi: "Sao em biết được? Năm đó anh còn tưởng mình là con trai chú Trình."
Trình Tiêu đưa tay xoa xoa lông mày, "Anh mà tôi từng quen, không giống lão Trình tí nào cả."
Nghê Tiêm nhíu mày, "Chỉ thế mà thôi?"
Trình Tiêu gật đầu, "Chỉ thế mà thôi!"
Cố Nam Đình đến đón thấy Trình Tiêu lại gần, anh nói: "Sao, lo anh sẽ tới đó đập hắn ta hả?"
Trình Tiêu nhướn mày, "Đúng rồi, phải bảo vệ chứ."
Cố Nam Đình tự động lý giải là bảo vệ hình tượng của anh, anh cười hỏi: "Lại đả kích người ta rồi? Anh thấy sắc mặt hắn ta không ổn lắm."
"Thế sao?" Trình Tiêu quay lại nhìn bóng lưng Nghê Tiêm, "Vì em và lão Trình bắt tay chọc tức mẹ anh ta phải nhập viện rồi, em lại đá anh ta mà ở bên anh."
Cố Nam Đình gật gù vẻ nghĩ ngợi, "Đúng là thảm thật."
Trình Tiêu ném valy bay cho anh, "Thế nên Cố tổng đại nhân hãy rộng lượng tha thứ cho người ta đã dòm ngó bạn gái anh đi."
Cố Nam Đình một tay đón lấy valy, tay kia khoác bờ vai mảnh mai của cô, "Hôm nay anh kiềm chế rất tốt mà, đã nhẫn nại chờ hai người hàn huyên xong mới xuất hiện còn gì."
Trình Tiêu đưa tay phải sang ôm eo gầy của anh, vạch mặt, "Rõ ràng anh chờ thời cơ mới hành động, nói cứ như thể mình rộng lượng lắm ấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...