Khi Vân Thiên Ngưng tỉnh lại lần nữa, dưới thân nàng đã hoàn toàn thay đổi, cảm giác ẩm ướt biến mất thay vào đó là sự khô thoáng đầy thoải mái, chỉ có điều nàng chẳng thể mặc lại chiếc tiết khố kia nữa. Lúc này, thân thể mềm mại, thơm sạch được bọc trong lớp ngoại bào mới tinh của vị công tử, hắn ấm áp ôm cả người nàng vào lòng với đôi mắt mơ màng sắp ngủ.
Những cơn mưa ở Giang Nam cứ nói đến là đến, lúc này đã là cuối xuân đầu hạ, nhưng sau giấc ngủ vừa rồi của nàng thì mùa hạ đã bắt đầu đến. Cơn mưa kia đến nhanh mà cũng đi vội, tí tách tí tách đánh vào con thuyền ô bồng, tựa như có một bàn tay vô hình vừa tấu lên khúc biệt ly giữa đất trời rộng lớn.
Mùa xuân qua đi, mùa hè lại đến.
Vân Thiên Ngưng nằm trong lòng Bùi Thiên Hề, chóp mũi ngập tràn hơi thở thanh mát như tuyết trên cơ thể hắn. Trên án kỷ gỗ mun trong thuyền là một chiếc lư hương chạm rồng khắc hoa làm bằng vàng, những làn khói hương lượn lờ bay lên từ nơi ấy.
Chắc lúc nàng vẫn còn đang ngủ, vì muốn nàng ngủ yên giấc hơn nên hắn đã đốt thêm chút hương. Vân Thiên Ngưng cẩn thận hít thở, mùi hương này thơm tựa hoa lan, thấm vào lòng người nhưng hình như nàng chưa từng ngửi qua mùi hương này. Cơ thể đang nằm trong vòng tay hắn, chợt lên tiếng hỏi:
“Thiên Hề ca ca, đây là hương gì thế?”
Vừa mở miệng nói, nàng liền nhận ra giọng nói của mình lúc này vô cùng yếu ớt, chẳng khác nào người mới nhiễm thương hàn. Cổ họng khô khốc thế này, có lẽ là do lúc nãy đã ‘làm’ quá lâu, nghĩ đến đây, tiểu cô nương không khỏi đỏ mặt, âm thầm vùi sâu vào vòng tay hắn.
Tất cả những động tác nhỏ này đều bị Bùi Thiên Hề trông thấy, trong lòng hắn đau nhói, thầm hối hận vì sự lỗ mãng lúc nãy của mình. A Ngưng của hắn mỏng manh như vậy, nhưng trong chốc lát không kiềm chế được mình, hắn đã mặc kệ tất cả cứ mạnh mẽ chạy nước rút trong cơ thể nàng. Mãi đến khi nước mắt nàng lưng tròng, thân thể mềm mại co rút, khó khăn lắm hắn mới ngừng lại, rút côn thịt vừa bắn tinh xong của mình ra, thì nhận ra tiểu cô nương này đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đây chỉ mới là bắt đầu ‘gãi ngứa’ thôi, vậy mà A Ngưng đã không chịu được, đợi đến ngày cả hai chân chính kết hợp vào nhau thì A Ngưng phải làm thế nào đây?
Bùi Thiên Hề thầm suy nghĩ, quyết định ngày mai sẽ phái A Phong đi mua vài cuốn y thư về chuyện phòng the, để hắn tỉ mỉ đọc và tìm hiểu, đảm bảo đến lúc đó sẽ không khiến nàng bị thương.
Ngoài ý muốn không nghe được câu trả lời của hắn, Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy chiếc cằm như ngọc tạc của hắn, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ lên trên một cái: “Thiên Hề ca ca…”
Giọng nàng khàn khàn, còn mang theo chút tủi thân, cuối cùng Bùi Thiên Hề cũng hoàn hồn, vội vàng nhìn xuống tiểu cô nương đang nằm trong lòng mình, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, rồi cất giọng nói êm dịu hơn cả cơn mưa xuân ngoài thuyền:
“Xin lỗi, A Ngưng, vừa rồi ta còn đang suy nghĩ… đợi lát nữa sẽ dẫn A Ngưng đi ăn món gì đó ngon ngon.”
Chuyện ướt át, thầm kín như vậy, nếu nói rõ với nàng, nàng sẽ lại xấu hổ đánh hắn.
Từ trước đến giờ Vân Thiên Ngưng luôn thích ăn ngon, trù nương trong phủ vì muốn làm hài lòng tiểu thư của mình nên cứ hai ba ngày bà lại biến tấu thêm nhiều món ăn đa dạng. Đã mấy ngày nay nàng vẫn chưa được ra ngoài, nay đến Cô Tô, nghe Thiên Hề ca ca muốn dẫn mình ra ngoài ăn uống, con sâu thèm ăn của tiểu cô nương lập tức được đánh thức, cơn đau ở dưới thân dường như cũng đã phai đi rất nhiều.
“A Ngưng đừng vội, đợi thân thể nàng khỏe lại rồi hẳn đi.”
Nàng nằm trong lòng hắn uốn tới ẹo lui, thân thể mềm mại, thơm ngát khiến thứ kia của Bùi Thiên Hề lại muốn ngẩng đầu. Hắn vỗ nhẹ một cái lên mông nhỏ của nàng, nhắc nhở nàng không được lộn xộn.
Câu nói này của hắn rất mập mờ, Vân Thiên Ngưng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, như con đà điểu cứ chôn chặt gương mặt mình vào lòng hắn. Tiếng mưa vẫn tí tách rơi trên mạn thuyền, nàng cố trấn tĩnh mình lại, rồi mới ngẩng đầu lên, chuyển lại về đề tài ban nãy:
“Thiên Hề ca ca vẫn chưa nói cho A Ngưng biết, đây là hương gì?”
Nàng nhăn mũi ngửi ngửi như một con sóc nhỏ, càng ngửi càng cảm thấy hương thơm thoang thoảng này thật thanh tao, khiến lòng người say đắm.
Bùi Thiên Hề rung động trước dáng vẻ đáng yêu của nàng, dục vọng thẳng đứng dưới thân không nhịn được cọ một cái lên kẽ hoa đang hé mở của nàng, như ý cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng vì sợ hãi mà run rẩy, lúc này hắn mới dừng lại, chỉ dán mình vào mông nhỏ của nàng, rồi thấp giọng nói:
“Đây là ‘Sinh hoàng hương’, được làm ra ở Giang Nam, có hiệu quả giúp ngủ ngon giấc, hôm qua ta vừa sai người đem tới.”
Hắn dừng một chút, vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng ra sau tai, rồi tiếp tục nói:
“Nhiều ngày nay A Ngưng ngủ không mấy yên giấc, ở nơi đất khách quê người thế này, ta sợ nàng ngủ không quen.”
Vân Thiên Ngưng nghe thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Thiên Hề ca ca luôn như thế, chu đáo lo nghĩ thay cho nàng, khiến nàng chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng lại sợ côn thịt dưới thân lại lần nữa làm càn, thế nên nàng chỉ dám nghiêng người hôn thật mạnh lên gương mặt hắn một cái.
“Thiên Hề ca ca, huynh tốt quá.”
Hắn sờ sờ gò má vừa được nàng hôn lên, đôi mắt phượng cong lên, bàn tay to giữ lấy gáy nàng không cho nàng rời đi, gương mặt tuấn tú chậm rãi tiến về trước.
Những tiếng hôn ái muội vang lên trong khoang thuyền ấm áp. Đôi môi đỏ mọng của nàng bị đầu lưỡi hắn truy đuổi, trêu đùa, liếm mút và cuối cùng là mãnh liệt vồ lấy, ngậm vào miệng rồi cẩn thận hôn lên từng nơi.
Ý xuân nhạt phai, tâm tư lười biếng, phòng tối ngát hương, khiến người ta can tâm nguyện ý đắm mình trong những cơn mưa bụi ở đất trời Giang Nam này.
Vân Thiên Ngưng mê man suy nghĩ, giống như lời một bài thơ nào đó từng viết, quãng đời còn lại sống ở đây với hắn, có vẻ cũng là một ý không tồi, còn nữa, ưm…
Nàng hé mở miệng nhỏ, để đầu lưỡi to của hắn tiến vào. Kỹ năng hôn của Thiên Hề ca ca, dường như càng ngày càng thêm tiến bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...