Mây đến từ nơi nào

Thái Tử đương triều, dưới một người trên vạn người, ấy thế mà hắn không ở trong Đông Cung của mình, lại chạy đến Thái Học học cùng bọn họ, đây là muốn vui vẻ với dân thường hay sao?
 
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Ngưng gặp Thái Tử, nàng nào biết rằng mình suýt chút nữa đã phải tiến cung tuyển tú, cũng nào biết Hoàng Hậu đang đặt ánh mắt nóng rực lên người mình. Nàng cứ tựa như con chim hoàng yến trong lồng, được bảo vệ thật tốt, ngay cả gió thổi cũng không lọt, thế nên bấy giờ tuy nhìn thấy Tiêu Trạch Tất, nhưng tâm trạng của nàng vẫn vô cùng bình thản.
 
Người hôm qua ngồi phía sau, chuyện trò với nàng – Tần Thiểu Du, nay đã bị chuyển đến chỗ ngồi khác, giờ đây hắn đang dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía nàng và Bùi Thiên Hề.
 
Tần Thiểu Du trời sinh tính tình đã cởi mở, chỉ vỏn vẹn một ngày đã cùng bọn họ hòa nhập làm một, tuy giao tình chưa sâu nhưng lúc này nhìn hắn ủ rũ ngồi cách đó không xa với dáng vẻ giận mà không nói, ngược lại Thái Tử ngồi phía sau lại đang được mọi người vây quanh niềm nở bắt chuyện, trong lòng Vân Thiên Ngưng không khỏi có chút ưu sầu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đang định bước qua an ủi hắn thì bỗng nhiên bị người ngồi bên cạnh nhẹ nhàng kéo lại.
 
Bùi Thiên Hề lặng lẽ liếc nhìn người phía sau rồi dịu dàng nói với nàng:
 
“A Ngưng, ngoan, ngồi yên nào.”
 
Giọng nói của hắn không cao nhưng vừa đủ để Tiêu Trạch Tất có thể nghe thấy. Sau khi, người nọ nghe xong, hắn liền khẽ cong môi mỏng, ngẩng đầu lên từ giữa đám người đang vây quanh, nhìn về phía vị công tử xuất chúng rồi mở miệng nói:

 
“Bùi Thiên Hề - cô nhi của Bùi tướng quân, tiểu công tử nổi tiếng ở thành Kim Lăng, ngưỡng mộ đã lâu.”
 
Đôi mắt của hắn rất sáng, dường như mang theo một loại áp lực khó tránh nào đó. Lúc cả hai nhìn nhau, trông chẳng khác nào hai con dã thú đang chăm chú quan sát lẫn nhau trước lúc tranh đấu, khí thế xấp xỉ ngang nhau. Một người dáng vóc cao lớn đang kéo cánh tay như ngọc của Vân Thiên Ngưng, một người thì nhàn hạ ngồi giữa đám người ồn ào, ánh mắt của cả hai âm thầm chiến đấu với nhau trong không khí.
 
Bùi Thiên Hề hẳn sẽ không đoán được ý đồ của hắn, mà hắn cũng quá lười để giấu diếm hắn ta. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn có một thứ gì đó mãnh liệt như thế này, vì vậy để có được hắn sẽ không chừa bất kì một thủ đoạn nào. Thân là một Hoàng tử, đây chính là bản năng của hắn.
 
Đôi mắt phượng của Bùi Thiên Hề âm u, bàn tay to vô thức kéo A Ngưng về phía sau, rồi gật đầu nói:
 
“Thái Tử điện hạ, mấy ngày gần đây nghe nói người sắp có chuyện vui, xin chúc mừng.”
 
Chuyện vui?
 
Vân Thiên Ngưng nhìn người bên cạnh, trong lòng thầm nghi hoặc, gần đây Thái Tử có chuyện vui gì ư, sao nàng không biết nhỉ?
 
Tiêu Trạch Tất ngã người về sau, ung dung tựa lưng lên ghế, đầu ngón tay chạm nhẹ lên chiếc quạt được đặt trên bàn, mắt quét qua chàng thiếu niên đang ngây người bên cạnh, giọng nói mang theo chút ấm áp: “Chuyện vui từ đâu tới?”
 
Vẻ mặt Bùi Thiên Hề không hề thay đổi, giọng nói mang theo ý cười: “Mấy ngày gần đây, Đông Cung đang chọn giai lệ cho Thái Tử, đây đương nhiên khiến chuyện vui thêm đẹp rồi. Không biết sao điện hạ lại có thời gian rảnh rỗi ở lại Thái Học thế này?”
 
Ra là thế, Vân Thiên Ngưng đã giải được nghi hoặc trong lòng. Nàng cũng không cảm thấy hứng thú với vị Thái Tử này lắm, mắt thấy bầu không khí giữa hắn ta và Thiên Hề ca ca có phần kỳ lạ, nàng liền nhẹ nhàng lắc cánh tay Bùi Thiên Hề, không muốn hắn kết giao nhiều với người này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tiêu Trạch Tất nhìn hành động thân mật của hai người, cặp mắt đào hoa khẽ chớp nhìn sang Vân Thiên Ngưng đang nóng lòng xoay người sang chỗ khác, mỉm cười nói:
 
“Vị này chính là tiểu công tử Bùi Nhinh ư, quả thật… rất đẹp.”
 
Hắn không dùng từ ‘tuấn tú’ để hình dung về một người nam tử, Vân Thiên Ngưng nghe vào tai, liền cảm thầy lời khen thế này càng chân thật hơn, giọng nói của hắn lại chân thành khiến tiểu cô nương không nhịn được ho khan một cái, cố gắng làm ra dáng vẻ nam tử, bình tĩnh đáp lại:

 
“Đa tạ lời khen của điện hạ.”
 
Lời này là của người bên cạnh nói ra, Bùi Thiên Hề không muốn để A Ngưng và hắn ta lời qua tiếng lại thêm nữa nên quay sang lễ độ cười với Tiêu Trạch tất một tiếng rồi sau đó không quan tâm đến hắn ta nữa, cứ thế kéo Vân Thiên Ngưng ngồi xuống.
 
Lúc này đã sắp đến giờ Thìn (1), mặt trời cũng dần dần lên cao, chẳng mấy chốc, Trương Thái phó đã đến.
 
Những người đang vây quanh Tiêu Trạch Tất, chớp mắt đã như chim muôn bay tán loạn, rối rít trở về chỗ của mình, rồi cầm sách lên làm như thể bọn họ đang học hành rất chăm chỉ.
 
Trước khi đến đây, Trương Thái phó đã biết được một số thay đổi trong Thái Học. Ông liếc ánh mắt minh mẫn về phía Thái Tử rồi thoáng nhìn về người đang ngồi trước mặt hắn, ông thầm thở dài một tiếng.
 
Trái tim của người thiếu niên, cuối cùng vẫn phải chật vật trước ải mỹ nhân.
 
Lúc chạng vạng tối, sau khi Thái phó thông báo buổi học hôm nay kết thúc, Vân Thiên Ngưng liền thu dọn lại giấy bút rồi ngoan ngoãn đi phía sau Bùi Thiên Hề, sẵn sàng về nhà cùng hắn.
 
Bỗng nhiên, một cánh tay bất ngờ ngăn cách nàng với Bùi Thiên Hề. Tuy trên người hắn cũng mặc y phục màu nguyệt bạch nhưng phong thái thì lại hoàn toàn khác hẳn với những người khác, nhìn kỹ hơn, đoạn vải trên cổ tay hắn còn thêu cả hoa văn hắc long. Vân Thiên Ngưng thầm oán trong lòng, Thái Học cũng quá thiên vị rồi, xiêm y chuẩn bị cho Thái Tử đều những món độc đáo hơn người.
 
Trong lúc nàng còn đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Tiêu Trạch Tất đã lên tiếng nói:
 

“Hôm nay là ngày đầu bổn điện vào Thái Học, ta muốn mời các vị đồng học cùng đến tham gia một buổi yến tiệc, không biết hai vị Bùi công tử có thể nể mặt bổn điện một lần không?”
 
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Vân Thiên Ngưng đang kinh ngạc, bắt gặp ánh mắt của nàng, đôi mắt mang ý cười của hắn khẽ chớp chớp.
 
Tựa như nước xuân chảy tràn đến những ngọn núi xa, nơi nào cũng đong đầy dịu dàng. Nếu không phải vì từ nhỏ Vân Thiên Ngưng đã bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của cha và các ca ca thì e rằng lúc này nàng đã bị hắn mê hoặc đến tim đập loạn nhịp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Ta…”
 
“Thái Tử điện hạ đã có lời mới thì lẽ ra không nên từ chối mới phải. Chỉ có điều trong nhà đang có chuyện quan trọng thế nên ta và xá đệ không thể chậm trễ được.”
 
Không đợi nàng nói tiếp thì giọng nói thanh lãnh của người bên cạnh đã chậm rãi vang lên. Bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, rồi bọc kín nó trong lòng bàn tay, hành động này so với ánh mắt của người kia thì lại càng dịu dàng hơn nhiều.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui