Mây đến từ nơi nào

“Lễ nhà Hạ, ta có thể nói được, nhưng nước Kỉ (hậu duệ của nhà Hạ) không đủ chứng minh lời của ta; Lễ nhà  n, ta có thể nói được, nhưng nước Tống (hậu duệ của nhà  n) không đủ chứng minh lời của ta, ấy đều là bởi tư liệu không đủ. Nếu có đủ, thì ta có thể chứng minh được.” (1)
 
“Lễ tế Đế (2), từ khi rót rượu trở đi, ta không muốn xem nữa.” (3)
 
Giọng nói của Trương Thái phó mạnh mẽ, trầm ổn vọng đến dưới mái hiên Thái Học. Từ mắt hắn hình xuống, một đám con cháu thế gia đang ngồi ngay ngắn ở đó, giữa dãy án thư gần cuối có hai người vô cùng nổi bật.
 
Cũng không trách được, con người suy cho cùng cũng chỉ là động vật có thị giác, đối với người có dáng vẻ ưa nhìn thì thường sẽ ưu ái người đó nhiều hơn một chút.
 
Bùi Thiên Hề thì không cần phải nói, từ lâu ông đã nghe đồn về vị thiếu niên Cô Tô huyết long phượng tủy, phẩm chất vàng ngọc này. Hôm qua uống rượu cùng đồng liêu, ông cũng nghe người đó buông vài lời tán thưởng. Trương Thái phó đảo mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh Bùi Thiên Hề, đó là một vị tiểu công tử bờ vai hơi hẹp, đang ngồi cúi mặt. Trong lòng ông thầm suy nghĩ về lai lịch của người này.
 
Hình như… tên là Bùi Ninh?
 
Trương Thái phó đến bên cạnh Bùi Ninh, thấy đôi mắt hắn đang chuyên chú nhìn cuốn sách viết kín chữ của mình. Trên đó tuy giải thích không sâu sắc bằng Bùi Thiên Hề nhưng tư duy xem ra cũng rất đặc sắc, so với những học trò khác thì vẫn tinh tế và nhạy cảm hơn một chút.
 
“Bùi Ninh.”
 

Trương Thái phó gọi hắn.
 
Vân Thiên Ngưng vẫn chưa thích ứng được với cái tên mới này của mình, lúc này nghe ông bất ngờ gọi, trong phút chốc nàng vẫn không hề nhận ra. Mãi đến khi khuỷu tay bị ai đó khẽ đẩy, bấy giờ nàng mới ý thức được mình vừa bị lão sư gọi tên. Nàng vội vàng đứng dậy tựa như một củ cải nhỏ đang vươn ra khỏi đất, vạt áo phất qua khuôn mặt Bùi Thiên Hề khiến hắn không khỏi họ khan một tiếng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Phu tử.”
 
Vân Thiên Ngưng nắm chặt lấy cuốn sách trong tay, lòng bồn chồn như sấm đánh. Nàng cố gắng nhắc nhở mình phải giữ được bình bĩnh, không được lộ vẻ rụt rè trước mặt Thái phó,
 
Trương Thái phó vuốt vuốt râu dài, nhìn chàng thiếu niên dường như đang căng thẳng vì lần đầu đi học, ông dịu giọng nói:
 
“Trò nói xem, bài giảng đầu tiên hôm nay được lấy từ chương thứ mấy trong sách Luận Ngữ?”
 
 Vân Thiên Ngưng nghe vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng buông cuốn sách trên tay xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn vị phu tử trước mặt đang mỉm cười đợi mình, nàng chậm rãi mở miệng:
 
“Bài giảng vừa rồi của phu tử được lấy ra từ thiên thứ tám trong sách Luận Ngữ, đoạn mở đầu lúc Khổng Tử nói về Quý thị.”
 

“Ừm, khá lắm.”
 
Trương Thái phó gật gù khen ngợi, rồi phất tay cho nàng ngồi xuống. Xem ra những công tử đến từ Cô Tô, đều đã thấm nhuần hơi thở văn chương ngàn năm của Giang Nam, kiến thức cũng không tồi, chẳng giống như những thiếu niên trong thành Kim Lăng này, suốt ngày chỉ biết chọc gà trêu chó.
 
Vân Thiên Ngưng vượt qua cửa ải này, cảm thấy thật ly kỳ, kích thích. Nàng quay đầu nhìn Bùi Thiên Hề đang ngồi bên cạnh, thừa dịp Thái phó đi đến chỗ Tần Thiểu Du, nàng quay sang vui vẻ lè lưỡi.
 
Hiếm khi thấy nàng mặc nam trang, gương mặt nhỏ vốn thanh tú xinh đẹp giờ đây đã bị bộ y phục xanh trắng bọc kín lấy, chỉ để lộ ra nét tuấn tú xa lạ. Nếu kẻ khác nhìn vào thì sẽ thấy tên này là một tiểu công tử bướng bỉnh đáng yêu, nhưng trong lòng Bùi Thiên Hề biết nàng thân là nữ nhi. Mỗi một hơi thở, mỗi một nụ cười lúc này của nàng đều sẽ đem đến sự cám dỗ lớn lao đối với hắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“A Ngưng, nghiêm túc đọc sách nào.”
 
Bùi Thiên Hề lấy cuốn sách gõ nhẹ lên trán nàng, nhỏ giọng nói.
 
Hắn không thể nhịn được khi nhìn nàng làm thế với mình. Cái lưỡi nhỏ thơm tho bướng bỉnh lè ra, rồi nhanh chóng rụt về lại, tựa như một luồng sáng bay vụt qua giữa mây mù khiến lòng người không yên, chỉ muốn bắt lấy rồi ngậm nó vào miệng, thưởng thức tư vị mềm mại của tối hôm qua.
 
“Hừ.”

 
Vân Thiên Ngưng thấy Thiên Hề ca ca nghiêm túc như thế, trong lòng nàng không vui liền quay sang làm mặt quỷ với hắn. Bùi Thiên Hề lắc đầu, cười khẽ, hắn nào biết rằng dáng vẻ này của nàng đã bị một người bên ngoài trông thấy, người đó còn nhìn chăm chú đến chẳng thể rời mắt.
 
Tiêu Trạch Tất chắp tay sau lưng, đứng dưới mái hiên trước cửa, nghe ngày xuân mang theo tiếng hót yến oanh. Trước kia, lúc hắn đi theo mẫu thân đến Ngưng Thái Uyển, hắn không thích nghe tiếng chim hót cho lắm, luôn cảm thấy rằng tiếng chim quá yếu ớt, chỉ có cái ấm áp tươi đẹp của ngày xuân mới có thể giấu đi mùa đông đằng đẵng rét buốt.
 
Từ nhỏ hắn đã không thích những người chỉ biết dệt gấm thêu hoa, chứ không biết đưa than trong ngày giá lạnh. 
 
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền của người trong phòng, Tiêu Trạch Tất bỗng nhiên lại cảm thấy chim chóc gọi ngày xuân về nên được che chở, sủng ái trong lòng bàn tay, nên vì nó mà xây nên một thiên hạ thái bình, thịnh vượng để nó có thể cất cao tiếng hót của mình.
 
Nội thị đứng cạnh thấy Thái Tử hiếm khi lại đứng ngây người một chỗ như thế, hắn ta thử thò đầu nhìn vào trong phòng thì thấy Trương Thái phó đứng đó. Hắn cho rằng Thái Tử đang nhớ đến sự nghiêm khắc ngày xưa của vị Thái phó này, thế nên hắn ngượng ngùng hỏi:
 
“Thái…”
 
Còn chưa dứt lời, Tiêu Trạch Tất đã giơ tay, cắt ngang lời nội thị, hắn xoay người để lộ ra đôi mắt hẹp dài dịu dàng đào hoa, nhưng bởi vì khí thế của chủ nhân nên nó lại có thêm vài phần uy nghiêm, sâu không đoán được, hình như trong đó còn chứa đựng một ít cảnh xuân trong sân.
 
“Tiểu công tử này là ai?”
 
Nội thị nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một đám công tử đang ngồi nơi ấy, trong đó có hai vị nổi bật nhất. Một vị dung mạo tuấn tú nhưng dáng dấp hơi nhỏ bé, vị còn lại lạnh lùng, khôi ngô xuất trần, đẹp như có thể sánh ngang với ngọc.

 
Có điều không biết Thái Tử đang muốn nói đến vị tiểu công tử nào?
 
“Điện hạ, lão nô thật sự không biết ngài đang muốn nói đến vị nào?”
 
“Nguyên An, người nói xem ta đang muốn nói đến vị nào?”
 
Tiêu Trạch Tất hơi nheo mắt tựa như đang cười, nhìn vẻ mặt hoài nghi của nội thị.
 
(1) Hàm ý của Khổng tử trong câu này chính là than thở về sự suy thoái của tinh thần lễ, lại còn tỏ ý tiếc xót rằng vào thời bấy giờ, các bậc hiền nhân càng ngày càng trở nên hiếm hoi. Không còn kiếm đâu ra những con người nhân đức, lễ nghĩa trong thời đại loạn ấy nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
(2) Lễ tế Đế là đại lễ do thiên tử chủ trì, diễn ra 5 năm một lần tại tông miếu mùa xuân. Trong nghi thức lễ, có tiết mục rót rượu xuống đất để thỉnh vong linh tổ tiên; sau đó, bài vị tổ tiên sẽ được bày ra.
 
(3) Giải thích lý do mà Đức Khổng tử không muốn xem phần nghi lễ sau khi rót rượu trở đi, học giả Nguyễn Hiến Lê viết: “Khổng Tử không muốn xem việc bày bài vị đó vì vua Lỗ Văn Công bày bài vị sai, không hợp lễ, đặt bài vị Hi Công ở trên bài vị Mẫn Công. Hi Công là anh của Mẫn Công, giết Mẫn Công để cướp ngôi. Văn Công là con Hi Công cho nên đặt cha trên Mẫn Công. Khổng Tử cho rằng Mẫn Công mới thực sự là vua, Hi Công thí quân để tiếm vị, phải đặt bài vị của Mẫn Công lên trên.” (Nguyễn Hiến Lê, Luận Ngữ, NXB Văn  học, năm 1995, trang 60-61). 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui