Không đợi tiểu cô nương nhảy lên vui mừng thì hắn đã tiếp tục nói:
“Nhưng mọi chuyện A Ngưng đều phải nghe theo ta, ta sẽ thay A Ngưng chuẩn bị trang phục cải trang, sau khi vào Thái Học nàng không được tùy hứng đi lung tung đâu.”
“Đương nhiên rồi, Thiên Hề ca ca thật tốt!”
Vân Thiên Ngưng vui mừng khôn xiết, lúc này hắn nói gì nàng cũng đều tự nhiên đồng ý. Hai chân vì niềm vui sướng của chủ nhân mà nhẹ nhàng lắc lư trên giường, bày ra dáng vẻ ngây thơ của người thiếu nữ.
Bùi Thiên Hề hơi thất thường, cúi người, giọng điệu lộ ra một chút ghen tuông giấu kín trong lòng:
“A Ngưng cũng không được tùy tiện nhìn những nam tử khác, biết không?”
Vân Thiên Ngưng nghe hắn nói thế, đôi môi đỏ mọng tinh nghịch cong lên, mắt hạnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vị nam tử trước mặt cũng cong thành hai hình trăng khuyết, xinh đẹp vô cùng:
“Thiên Hề ca ca, nếu A Ngưng nói ‘Không muốn’ thì huynh sẽ không cho A Ngưng đi đúng không?”
Bùi Thiên Hề nghe tiểu cô nương nói xong, môi mỏng vẽ lên một nụ cười thật nhẹ nhưng hắn cũng không đáp lời, mà chỉ vừa nhìn nàng vừa cười nhẹ như thế thôi. Bỗng thân thể hắn dần dần tiến đến, cuối cùng hoàn toàn đè lên cả người nàng. Bàn tay to chọc đến nơi nhạy cảm nhất trên eo nàng, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng chứa đựng một sự uy hiếp mà chỉ Vân Thiên Ngưng mới cảm nhận được.
“Ưm…”
Tựa như hắn đang nghiêm túc suy nghĩ đến điều gì đó, do dự một hồi, đôi mắt phượng mang theo ý cười chăm chú nhìn nàng, môi mỏng gợi cảm suýt chút nữa đã chạm phải nàng:
“Đúng vậy.”
Đúng vậy…
Vân Thiên Ngưng vốn tưởng rằng hắn sẽ chỉ nói bóng nói gió thôi, nào ngờ hắn lại nói rõ ra trực tiếp như vậy khiến nàng nghẹn giọng không nói được lời nào. Nhìn hắn càng lúc càng ghé lại gần, nhịp tim của nàng cũng theo đó mà đập nhanh hơn, nàng khẽ nhắm hai mắt lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Môi răng lại quấn quýt lấy nhau, vẻ kiều diễm dần dần nóng lên, gió đêm men theo cửa sổ hoa mai mở nửa, thổi vào gian phòng, ý xuân dạt dào phủ lấy cả phòng nhu tình.
Hôm sau, Thái Học lại có thêm một tiểu công tử dung mạo tuấn tú.
Nghe nói đó là vị họ hàng xa từ Cô Tô đến của lang quân Bùi gia. Trong thành Kim Lăng này, thiếu niên thế gia đã gặp qua Vân Thiên Ngưng không nhiều, nay nàng lại cải trang thành nam nhân thế nên cùng lắm cũng chỉ cảm thấy vị công tử này quen mắt chứ chẳng ai liên tưởng được đây là Tam tiểu thư trong phủ Ninh Viễn Hầu.
Vân Thiên Ngưng cầm cuốn sách, bước từng bước như hôm qua hắn đã tập cho nàng, chậm rãi đi đến án thư (1) của mình, bên cạnh Bùi Thiên Hề, rồi cúi đầu mở sách ra, giấu đi ý cười nơi khóe môi.
Trên người nàng mặc một bộ nam trang màu trắng xanh, cài một cây trâm ngọc lên mái tóc dày rồi búi tóc thành một búi trên đỉnh đầu. Sợ bị người khác nhận ra, trên đầu nàng còn đội thêm một chiếc mũ thư xinh xắn, trông có vẻ rất tri thức.
“A Ngưng, dùng cái này đi.”
Ghế tựa của nàng hơi cao, Bùi Thiên Hề thấy thế liền đổi một chiếc ghế tựa có độ cao phù hợp hơn, đặt đến sau lưng nàng.
“Ừm.”
Trong lòng Vân Thiên Ngưng vừa kích động vừa căng thẳng, nàng ho khan một tiếng, giả vờ sửa lại chiếc mũ trên đầu, rồi nhận lấy ghế thư hắn đưa đến. Còn chưa kịp ngồi vững thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam giòn giã:
“Bùi công tử, mảnh đất Cô Tô quả là dưỡng người rất tốt, đã dưỡng nên một vị tiểu công tử vô cùng tuấn tú.”
Người nói là Tiểu thiếu gia phủ Tần quốc công, ngồi phía sau hai người bọn họ. Hôm qua hắn và Bùi Thiên Hề có nói mấy câu, cũng xem như là cùng chí hướng.
Trước khi đến đây, hắn từng nghe tiểu muội nhà mình nhắc đến lúc du xuân đã gặp qua vị lang quân Bùi gia – người được gửi nuôi ở phủ Ninh Viễn Hầu. Trong lòng hắn có chút tò mò và vài phần khí phách tự tin của người thiếu niên, muốn xem xem vị Bùi công tử mà tiểu muội nhớ mãi không quên rốt cuộc có dáng vẻ thế nào. Đợi đến khi thật sự gặp được dung mạo và khí chất của người này, hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lòng ghen tỵ khó hiểu lúc đầu cũng theo đó mà hoàn toàn tan biến, ngược lại sau khi trò chuyện, hắn còn cảm thấy vị Bùi công tử này kiến thức khá uyên thâm, không hề giống những thiếu niên võ lăng khác, chỉ biết miên hoa túc liễu (2) phong lưu vô độ không biết chuyện đời, thế nên hắn lại càng thêm phần tán thưởng.
Bây giờ lại thấy Bùi công tử dẫn một vị họ hàng từ Cô Tô đến, tuấn tú như được ngọc đẽo thành, nhưng dáng người lại hơi nhỏ bé, khiến người ta nhất thời muốn đem lòng bảo vệ.
“Thiểu Du cứ nói đùa, A Ninh, lại đây.”
Bùi Thiên Hề không chút dấu vết kéo nàng về phía mình, bàn tay Tần Thiểu Du đang đặt trên vai Vân Thiên Ngưng cũng chậm rãi thu lại, hắn cười nói:
“Tình cảm của Bùi công tử và vị công tử này thật khiến người ta hâm mộ.”
Nhớ đến những thứ đệ nhà mình chỉ biết tranh giành với nhau, Tần Thiểu Du thật lòng cảm thán.
Chỉ là cặp huynh đệ Bùi gia này, cứ đem đến cho hắn cảm giác hòa hợp rất khó hiểu, hòa hợp đến mức có chút sai sai, tựa như… tựa như đây không phải là một cặp huỳnh đệ, mà là một đôi tình nhân.
Tần Thiểu Du lắc đầu một cái, người có dáng dấp thế này sao đoạn tụ được chứ? Để mình ngừng suy nghĩ vớ vẩn, hắn nhìn sang Vân Thiên Ngưng, bắt chuyện với nàng:
“A Ninh, huynh tên là A Ninh ư?”
Bùi Thiên Hề hơi cau mày, dẫu cái tên người này gọi không phải là tên thật của nàng nhưng hắn cũng không thích khi nghe người khác gọi A Ngưng của mình. Hắn tiến lên một bước, hơi nghiêng người che đi hơn nửa người nàng, mắt nhìn về phía Tần Thiểu Du:
“Hắn tên là Bùi Ninh. Tần huynh, sắp đến giờ rồi, hôm nay Trương thái phó đến giảng bài cho Thái tử, huynh nhanh về chỗ ngồi đi.”
Trương thái phó xưa nay luôn nghiêm khắc, nghe nói ngay cả lúc dạy dỗ cho Thái tử cũng thường không nể mặt. Chuyện này những vị học sinh ở đây đã sớm được nghe đồn thế nên Tần Thiếu Du sau khi nghe hắn nhắc nhở, cũng không còn tâm tư muốn bắt chuyện cùng vị tiểu công tử tuấn tú kia nữa, vội vội vàng vàng quay về chỗ ngồi.
Bùi Thiên Hề xoay người lại, nhìn A Ngưng hơi căng thẳng phía sau, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ghé sát đến tai, nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu, A Ngưng yêu tâm, mọi chuyện đã có ta.”
Có hắn ở đây, dẫu nàng có càn quấy, hắn cũng sẽ che chở cho nàng.
“Ừm ừm.”
Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật đầu. Tuy xung quanh toàn là những hồi ồn ào náo nhiệt và khung cảnh Thái học ngói xanh tường đỏ đầy xa lạ nhưng vì có hắn ở đây thế nên nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Ngồi trước án thư rộng rãi, Vân Thiên Ngưng nhìn cuộn sách thánh hiền trong tay rồi lại thất thần nhìn ra Tàng thư các cao ngất trời mây ngoài cửa sổ.
Trong lòng nàng có chút mong đợi về những giây phút tiếp theo được trải qua cuộc sống học sinh với Thiên Hề ca ca.
(1) Án thư: kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên.
(2) Miên hoa túc liễu: một câu ẩn dụ nói đến những người đàn ông trăng hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...