Mây đến từ nơi nào

Vân Thiên Ngưng cẩn thận suy nghĩ một lát, rồi lại lắc lắc đầu. Với tính cách này của nàng, nếu thật sự làm nữ quan, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với thư tịch, công văn rắc rối lại còn phải học cách xã giao nơi quan trường thì e rằng chỉ một ngày thôi nàng cũng làm không nổi.
 
Nghĩ lại nếu so với Nhị tỷ thì gần như lập tức sẽ thấy nàng kém cỏi hơn tỷ ấy rất nhiều.
 
Lúc mọi người bàn tán về phủ Ninh Viễn Hầu, thường sẽ nói về đại công tử ôn nhã, cẩn trọng, tuổi còn trẻ mà đã một bước lên mây. Nhị tỷ cũng tài danh lan xa, không thua kém đấng mày râu, là nữ quan trẻ tuổi nhất trong triều, được nhiều người xem là tấm gương để noi theo.
 
Còn nàng… cũng vì nhỏ tuổi nhất nên dường như ít được ai nhắc đến. Mãi đến yến tiệc sinh thần năm trước qua đi, mới loáng thoáng nghe mẫu thân kể lại trong kinh mọi người khen ngợi dung mạo hơn người của nàng.
 
Chỉ thế thôi thì làm sao mà so được?
 
Chẳng lẽ A Ngưng chỉ là một nữ nhân nông cạn có nhan sắc thôi sao?
 
Tiểu cô nương đang chìm trong dòng suy nghĩ, sắc mặt cũng theo đó mà không được tốt lắm. Bùi Thiên Hề tiến gần đến bên nàng, thấp giọng gọi nàng vài tiếng, lúc này nàng mới hoàn hồn trở lại.
 
“A Ngưng, sao thế?”
 

“À, không sao, A Ngưng không sao đâu.”
 
Vân Thiên Ngưng không tự nhiên vuốt tóc xuống má để nó che đi nét không tự nhiên trên gương mặt mình. Trong lúc Bùi Thiên Hề trầm ngâm nhìn nàng thì vô tình tầm mắt nhìn đến cái miệng nhỏ đang khẽ chu của tiểu cô nương. Mắt phượng của hắn khẽ chớp, giây sau đã thầm đoán được tâm tư của nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Hắn duỗi tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ, yếu ớt của nàng, rồi hơi dùng sức xoay người nàng lại. Trong đôi mắt đen ánh lên làn nước xuân, theo nụ cười khẽ của chủ nhân mà chậm rãi nhộn nhạo.
 
“A Ngưng đừng so sánh mình với người khác.”
 
Giọng nói của hắn dịu dàng nhưng lại chuẩn xác nói trúng tâm tư của nàng. Ngón tay dài vén những sợi tóc đang bay loạn của nàng ra sau tai rồi thuận thế áp đầu nhỏ của nàng lên lồng ngực để nàng nghe thấy từng nhịp đập trầm ổn nơi trái tim mình.
 
“Trong lòng ta, thiên hạ này không ai có thể so sánh được với A Ngưng.”
 
Vân Thiên Ngưng nghe hắn nói thế, trái tim liền rung rinh. Dù biết hắn đang an ủi mình nhưng nàng cũng không thể ngăn được niềm vui sướng đang tràn ngập trong đáy lòng. Bờ môi đỏ thắm khẽ cong, nàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, thấp giọng, nói:
 
“Thiên Hề ca ca sẽ dỗ nữ tử như thế sao?”
 

Bùi Thiên Hề cúi đầu, hạ cổ dịu dàng cọ cọ lên đỉnh đầu nàng. Ánh mặt trời tươi đẹp ngưng tụ thành cảnh xuân kiều diễm trong mắt hắn, còn nàng chính là người duy nhất đứng giữa cảnh đẹp ấy.
 
“A Ngưng không tin à?”
 
Hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ phấn hồng của nàng, dứt lời liền trộm thơm lên khuôn mặt ấy một cái.
 
“Hừ.”
 
Vân Thiên Ngưng nâng bàn tay nhỏ lên, che lấy nơi vừa bị người kia hôn trộm, hơi tức tối:
 
“Lúc nào Thiên Hề ca ca cũng dẻo miệng cả.”
 
“A Ngưng, ta nói thật đấy. Nếu so với Nhị tỷ đoan trang thì A Ngưng ngây thơ, hoạt bát hơn nhiều, còn nếu so với quý nữ trong thành Kim Lăng này thì dung mạo của A Ngưng vô cùng xuất chúng. Thế thì sao không tốt nhất được chứ?”
 
Hắn nói ra lời này bằng dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề có chút khoa trương nào cả. Mắt phượng không chớp chăm chú nhìn nàng, nhìn đến nổi khiến gò má của A Ngưng ửng đỏ, thẹn thùng vùi đầu vào lồng ngực hắn.

 
“Thiên Hề ca ca…”
 
Thiên Hề ca ca của nàng, quả là lang quân tốt nhất trên đời.
 
Lúc Bùi Thiên Hề đang ngồi trong khóa thất rộng lớn ở Thái Học, nhưng tâm trí thì lại hiện lên gương mặt thiếu nữ thẹn thùng lúc vùi vào lòng mình. Môi mỏng của hắn khẽ cong cong, những văn luận buồn tẻ trước mắt cũng theo đó mà sống động hẳn lên. Bên tai là giọng giảng bài nhấn nhá của vị phu tử uyên bác, khi đi qua chỗ của Bùi Thiên Hề, vị phu tử kia thoáng liếc mắt nhìn vào những bài văn chính kiến trên bàn, ánh mắt ông sáng ngời cả lên, vuốt râu thầm tán thưởng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Trong lòng có lý tưởng, quyết hướng về thiên hạ, nam tử như thê mới là nhân tài mà Thái Học muốn tuyển chọn. Giữa một đám học trò vào Thái Học năm nay ắt sẽ có được một hạt giống ưu tú như vậy.
 
Lúc này là giờ Dậu (1), hoàng hôn đang dần buông xuống. Vị lão sư đặt cuốn sách trên tay xuống, mọi người đã ngồi đây cả một ngày nên ai nấy đều đã mệt lã. Đợi tôn sư mở miệng, liền lập tức như ùa về như chim vỡ tổ.
 
Bùi Thiên Hề không nhanh không chậm thu dọn lại sách vở, rồi vui vẻ đứng dậy. A Phong đang đứng đợi hắn ở ngoài cửa, vừa rồi Lưu Anh đến truyền lời, nói rằng hôm nay Tam tiểu thư làm món cua om, đang đợi Bùi công tử về phủ, cùng nhau thưởng thức.
 
Bùi Thiên Hề vừa đi đến cửa thì lại bị lão sư ở phía sau gọi lại. Thân hình của hắn thoáng khựng lại, rồi xoay người lại.
 
Lần này vì phải nán lại một hồi lâu thế nên lúc về phủ, cua om trong nồi đã nguội, người nọ cũng đã lên giường chìm vào giấc ngủ. Bùi Thiên Hề tránh thị nữ tôi tớ ở tiền viện, đi vào sân ngoài của người nào đó. Đến trước cửa sổ thuê hoa mai sáu cánh, khẽ cong ngón tay chậm rãi mở cửa sổ ra, giây tiếp theo, bóng dáng của chàng thiếu niên đã biến mất nơi tấm mành hoa điểu bên trong viện.
 
Lưu Anh dường như nghe được động tĩnh kỳ lạ nào đó, nàng xách một ngọn đèn con thỏ chậm rãi đi vào. Cửa sổ thêu hoa mai vẫn đang đóng, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng nhón chân lên, nhìn vào trong thì lại không thấy bóng dáng của tiểu thư đâu.

 
Lưu Anh cau mày, sợ xảy ra chuyện gì nên nàng đang định đi vào phòng, lúc này bỗng nghe thấy một tiếng gọi:
 
“Lưu Anh tỷ tỷ, nhà bếp bên kia sai người đến mời tỷ qua đó lấy canh sâm buổi tối cho phu nhân.”
 
Lưu Anh quay đầu, thì thấy A Phong - người hầu bên cạnh của Bùi công tử, đang đứng cách đó không xa. Hắn năm nay cũng đã mười lăm tuổi, hầu hạ bên chủ tử đã nhiều năm thế nên dung mạo của cả hai cũng không khác biệt lắm. Hắn đứng ở hành lang cười với nàng, mi mắt cong cong. Tuy không phải là công tử nhưng lại phong lưu mê người, cũng vô cùng chân thành khiến trông hắn càng thêm phần thật thà chất phát. Lúc cười lên rất có sức cuốn hút, khiến người ta không nỡ lòng từ chối.
 
“Khụ khụ, ừm, ta đi ngay đây.”
 
Ý thức được điều mình đang suy nghĩ, Lưu Anh vội vàng định thần, ho khan hai tiếng, rồi xách đèn từ cửa sổ quay về lối cũ.
 
Mới vừa bị hắn cắt ngang, tuy trong lòng nàng có chút khác thường nhưng đã hoàn toàn quên mất âm thanh kỳ quái lúc nãy, cũng không nghi ngờ vì sao A Phong lại đúng lúc này xuất hiện ở sân ngoài của Tam tiểu thư. Thấy A Phong vẫn đứng đó đợi mình, trong lòng Lưu Anh thoáng nóng lên, cảm thấy dường như hôm nay trời càng lúc càng nóng. Nàng phất phất tay áo lụa, cùng A Phong đi về hướng nhà bếp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
(1) Giờ Dậu là khoảng thời gian từ 17h00 – 19h00



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui