Mây đến từ nơi nào

Bùi Thiên Hề tính tình trầm ổn, luôn có trù tính. Nếu tòng văn thì sẽ kinh qua thiên địa, nếu luyện võ thì cũng có thể tinh thông sa trường. Ông đã từng trò chuyện với đứa trẻ Thiên Hề này, dường như hắn cũng không có ý tòng võ nhưng nếu cần vẫn sẵn sàng ra trận.
 
Điều này hoàn toàn trái ngược với người chiến hữu của ông. Bùi tướng quân là người tính tình như lửa, yêu ghét rõ ràng còn đứa trẻ này thì lại giống lửa dưới băng. Vẻ ngoài lạnh lùng tuấn nhã, ẩn giấu nhiệt huyết trong lòng, không dễ gì bộc lộ cảm xúc. Một đứa trẻ có tính cách như thế thích hợp làm văn thần hơn là võ tướng.
 
“Ừ, chỉ mong tất cả là do chúng ta nghĩ nhiều.”
 
Thôi thị nghe trượng phu nói thế, trong lòng thầm an tâm hơn, lại hỏi:
 
“Vậy chàng định khi nào cho hai đứa thành thân, dù sao cũng phải báo cho ta một tiếng để ta đi chọn lại ngày.”
 
Ninh Viễn Hầu suy nghĩ một lát, rồi nói:
 
“Dạo này, Thiên Hề đang muốn vào Thái Học đúng không?”
 
Được ông nhắc nhở, lúc này Thôi thị mới đột nhiên nhớ ra, con cháu huân quý trong thành Kim Lăng này, đến một độ tuổi thích hợp, trong nhà sẽ sắp xếp đến nhập học tại Thái Học. Thứ nhất là vì nơi ấy có những lương sư dạy học tốt nhất thiên hạ, có thể bồi dưỡng thành tài. Thứ hai là vì những thiếu niên học tại Thái học đều là người có gia thế, có thể nhờ đó mà mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đợi sau này vào triều sẽ thuận lợi hơn nhiều.
 
Thôi thị thoáng khựng lại, rồi tiếp tục nói:
 
“Đúng vậy, mấy ngày nay, thiếp còn đang tính xem phải làm sao để nói với A Ngưng đây.”
 

Chuyện này bà cũng chỉ vừa được biết cách đây mấy ngày trước, vì trong lòng Thiên Hề đã sớm rõ ràng thế nên hắn đã định sẽ tự mình nói chuyện này với A Ngưng. Nhưng tối hôm qua khi bà thử dò hỏi, thì tiểu cô nương lại không hề hay biết gì cả.
 
A Ngưng vẫn luôn thích Thiên Hề nhất, nếu biết chuyện hắn sắp vào Thái Học, hai đứa sẽ không thể thường xuyên gặp mặt như trước nữa, không biết nàng sẽ ầm ĩ đến mức nào.
 
“Ơ kìa, nói như vậy, ý chàng là để hai đứa thành thân trước lúc Thiên Hề vào Thái Học sao? Không được đâu, thế thì quá nhanh rồi, thiếp không muốn tỏ vẻ nôn nóng, vội vàng gả A Ngưng ra ngoài như thế đâu.”
 
Thôi thị tự mình suy tính, thấy có đôi chút mâu thuẫn, không còn cách nào khác đành nhìn về hướng trượng phu:
 
“Chàng nói xem, chàng nghĩ thế nào?”
 
“Ta nghĩ cứ đợi sau khi Thiên Hề vào Thái Học rồi hẳn chọn ngày, nếu mới bây giờ mà đã xong xuôi thì e rằng thiếu niên đang trong độ tinh lực dồi dào như hắn sẽ khó lòng chuyên tâm vào việc học.”
 
Vì Ninh Viễn Hầu thật sự xem Bùi Thiên Hề như nhi tử ruột thịt của mình, thế nên cũng dễ dàng để xem xét mọi chuyện trên góc độ của hắn. Nếu bây giờ thành thân ngay sẽ vừa đường đột với A Ngưng, vừa gây trở ngại cho việc học của Thiên Hề. Cứ đợi hắn vào Thái Học một thời gian, rồi sau đó để hai đứa thành hôn sẽ thích hợp hơn.
 
“Ừ, như thế cũng được, chàng cứ suy nghĩ cho chu toàn, thiếp sẽ tìm người chọn lại ngày lành cho hai đứa.”
 
Những chuyện thế này nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị trước. Thôi thị đã sớm định sẵn trong lòng, sau khi tìm người chọn ngày sẽ đi đến phủ Trịnh Quốc công một chuyến. Mấy ngày trước A Diểu gửi thư về, nói rằng có chuyện muốn nói nên mời bà sang đó.
 
Nhìn thế thôi, nhưng lịch trình cả buổi chiều nay đã đầy ắp. Bà không có thời gian tiếp đón phu tử thế nên đành để Lưu Anh ở lại trong phủ, còn mình thì mang theo vài thị nữ rời khỏi phủ.
 
Bên kia, Vân Thiên Ngưng hoàn toàn không biết sắp xảy ra chuyện gì, thứ khiến nàng phiền muộn nhất lúc này chính là bài “Cam đường”. Vì Thiên Hề ca ca đã dạy cho nàng rất nhiều lần thế nên cuối cùng nàng cũng có thể trắc trở học thuộc được, nhưng so với yêu cầu của phu tử thì vẫn còn kém xa.
 
Nhìn canh giờ, mắt thấy phu tử sắp đến, Vân Thiên Ngưng liền bĩu môi, nhìn sang Bùi Thiên Hề đang bình thản ngồi một bên, không hài lòng, nói:
 
“Thiên Hề ca ca đã nói sẽ giúp A Ngưng cơ mà.”
 
Bùi Thiên Hề cười khẽ, đặt cuốn sách xuống, thuận thế nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói:
 
“Sao có thể không giúp nàng được, chỉ có điều A Ngưng phải hứa với ta, chỉ một lần này thôi sau này nhất định phải chú ý nghe giảng.”
 
“Được!”
 
Chỉ cần có thể qua được cửa ải này, muốn nàng làm gì nàng cũng đều sẽ nguyện ý.
 

Thấy nàng vui vẻ đồng ý, mắt phượng của Bùi Thiên Hề khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa A Ngưng chỉ cần nhìn ta thôi, những chuyện còn lại nàng không cần phải lo lắng.”
 
Trong lòng Vân Thiên Ngưng thầm băn khoăn, không biết hắn sẽ làm cách nào để khiến nàng vượt qua được lúc kiểm tra. Đến khi phu tử bắt đầu bảo nàng đọc thuộc lòng, thì bỗng nhiên nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Ánh xuân rực rỡ sau giờ Ngọ, người nọ đang nghiêng người, tựa mình dưới tán cây đào phía sau khung cửa. Trên ống tay áo rắc đầy những cánh hoa rơi, tất cả đều bị bàn tay to của hắn nhẹ nhàng phủi đi. Hắn từ xa nhìn đến, dịu dàng mỉm cười với nàng.
 
Vân Thiên Ngưng thấy bờ môi mỏng của hắn mấp máy, lúc khép lúc mở, trong phút chốc nàng liền hiểu được ý hắn.
 
“Tế phế cam đường
 
Vật tiễn vật phạt.
 
Thiệu Bá sở bạt.”
 
Môi nàng chậm rãi khép mở theo bờ môi của hắn, tựa như cả hai đang chơi một trò chơi thấu hiểu lòng nhau.
 
Trái tim có chút ngứa ngáy, ấm áp xen lẫn với len lén vui mừng. Trước mặt phu tử, mình và Thiên Hề ca ca lại có thần giao cách cảm tài tình như thế, quả là vô cùng thú vị.
 
“Tế phế cam đường,
 
Vật tiễn vật bại.
 
Thiệu Bá sở khí.”
 

Nữ phu tử tay cầm sách, không hề để ý đến chàng thiếu niên đang mỉm cười ở sau lưng mình. Bà chỉ cảm thấy hôm nay học trò của mình bỗng nhiên lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn học hành. Bà thầm nhớ lại lời dặn dò của vị kia, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
“Tế phế cam đường
 
Vật tiễn vật bái.
 
Thiệu Bá sở thuế.”
 
Bài thơ này tuy ngắn nhưng lại rất dễ nhớ nhầm, Vân Thiên Ngưng đã cố học thuộc nhiều lần, nhưng may mà có Bùi Thiên Hề nhắc cho nàng mỗi câu nên nàng mới có thể thuận lợi vượt qua được bài kiểm tra lần này.
 
“Đọc không tệ, xem ra A Ngưng đã chú tâm hơn rồi.”
 
Được phu tử khen, Vân Thiên Ngưng yên lặng lắng nghe, đôi mắt âm thầm nhìn ra cửa sổ khẽ chớp chớp mắt với chàng thiếu niên, khiến trái tim hắn đập lỡ một nhịp.
 
Tiểu cô nương này, lúc nào cũng có thể nắm chặt được ba tấc trong trái tim hắn, khiến hắn không thể nào buông bỏ được.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui