Cho hắn nhìn một lần thôi, được không?
Hắn lặp đi lặp lại những lời này, như tiếng thở dài thật khẽ, như những lời trăn trở cầu xin, khiến nàng không còn đường trốn, lòng cũng dần mệt đi.
“A Ngưng, A Ngưng…”
Hắn không ngừng cố gắng, đặt những nụ hôn dịu dàng lên mặt, lên cổ nàng. Dọc theo chiếc cổ trắng như sứ chậm rãi hướng xuống, quanh quẩn trước đóa hải đường đỏ nhạt trên vạt, tựa như cánh bướm đang ngập ngừng do dự giữa muôn hoa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Ưm… Thiên Hề ca ca… chỉ… chỉ một lần thôi… ưm…”
Cuối cùng Vân Thiên Ngưng vẫn chẳng thể phản kháng, thân thể duyên dáng mềm nhũn đi, môi khẽ hé mở, ngượng ngùng nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trông thật xinh đẹp. Trong đôi mắt kia là một tầng sương mù mờ ảo tựa mây, khó lòng nắm bắt được, lại càng khiến nàng trở nên mê người hơn. Hắn muốn vươn đầu ngón tay chạm vào nữ nhân đang ẩn trốn dưới đám mây mù ấy.
“Được, A Ngưng thật ngoan.”
Bùi Thiên Hề được nàng cho phép, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Vui vẻ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng vài cái, bàn tay to cũng cùng lúc phủ lên nơi đang nhô cao kia, dùng lực đạo dịu dàng nhất, chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn.
“A ưm…”
Ngực của nàng ngoại trừ chính nàng thì chưa từng có người nào sờ qua. Bởi thế nên khi bàn tay to của hắn phủ lên, Vân Thiên Ngưng có chút không quen, khẽ “Ưm” một tiếng. Thân thể mềm mại kịch liệt run lên, chẳng khác nào đóa hoa xinh đẹp ngã nghiêng giữa gió đêm.
Bàn tay của hắn rất lớn, như có thể bọc được toàn bộ bên ngực của nàng, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay thân mật áp lên ngực nàng. Theo từng cái xoa nắn của hắn, nhịp tim nàng càng đập nhanh hơn như sắp hòa làm một với nhịp đập của hắn.
Bùi Thiên Hề dường như cũng nghe được nhịp đập kịch liệt đó của tiểu cô nương, hắn há miệng khẽ cắn lên cần cổ thanh tú của nàng, đặc biệt là xương quai xanh quyến rũ đang nhô lên kia. Môi lưỡi phối hợp, vừa gặm vừa mút, mỗi tấc đi qua đều lưu lại mấy cánh hoa đào.
Nhìn người dưới thân hổn hển không ngừng, đôi mắt phượng mới mơ màng thỏa mãn. Bàn tay to cố ý phỏng theo nhịp đập trái tim nàng, hết lần này đến lần khác dùng sức xoa nắn.
“Thiên Hề ca ca…”
Nàng uất ức than nhẹ, tay nhỏ phủ lên bàn tay hắn, muốn nhắc hắn nhẹ nhàng một chút.
“Sao thế, A Ngưng?”
Ưm, hắn dùng lực mạnh quá, A Ngưng không chịu nổi nữa rồi.
Vân Thiên Ngưng chớp mắt nhìn hắn, Bùi Thiên Hề rất nhanh đã hiểu được ý nàng. Hắn cúi đầu bắt lấy cái miệng nhỏ của nàng, giữa lúc ý loạn tình mê, bàn tay hắn lặng lẽ luồn vào trong. Xuyên qua xiêm y mỏng manh, đến khi chỉ còn cách một lớp yếm gấm vàng kim, tay hắn nắm lấy một bên ngực trái non nớt của nàng, cười nhẹ, nói:
“Như vầy thì sao?”
“A a…”
Chỉ cách một lớp áo lót mỏng, bàn tay hắn dường như cũng càng nóng rực hơn, bọc lấy nhũ thịt nhạy cảm tinh tế. Vân Thiên Ngưng gần như có thể cảm nhận được đường vân trong lòng bàn tay hắn và cả những vết chai mỏng vì lâu ngày luyện kiếm mà thành.
Hắn giảm bớt lực tay, nhưng vì khoảng cách của hai người mỗi lúc một gần, ngực nàng tựa như đang bị một tấm bàn là nóng rực đè xuống, khiến nàng khó mà thở nổi.
“Ưm… Thiên Hề ca ca thật hư…”
Vân Thiên Ngưng thấp giọng oán trách, mình nhỏ cũng nhẹ nhàng uốn éo, mà lại không biết chính mình đang tự đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng trong hắn. Đôi chân thon dài dễ dàng khóa nàng lại, Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn chăm chú vào bộ ngực sữa đang lấp ló giữa vạt áo tán loạn, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “A Ngưng ngoan, nâng người lên thêm chút nữa nào.”
Nghe được lời này, cơ thể nàng run lên như không còn sức lực, môi đỏ hé ra thở dốc, tay nhỏ cũng nắm lại thành quyền, dáng vẻ như sắp ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
Trong lòng Bùi Thiên Hề thầm thở dài vì sự yếu ớt của nàng, vừa yêu vừa xót, dụ dỗ nàng xoay người sang hướng khác để lộ ra toàn bộ tấm lưng trần.
Bộ y phục hôm nay Vân Thiên Ngưng mặc chính là bộ hải đường đỏ chiết eo với nhu quần. Vì còn đang độ đầu xuân, nên trên người nàng còn khoác thêm một lớp lụa mỏng màu khói. Giờ phút này hết thảy đều bị hắn đẩy hết xuống thắt lưng, chỉ còn để lại hai sợi kim loại vàng của áo yếm vẫn đang buộc sau cổ nàng. Hai sợi dây ấy như càng làm nổi bật thêm làn da trắng mịn của nàng khiến mắt phượng của chàng thiếu niên phía sau càng thêm nóng rực.
Hắn tiến lên phía trước, môi mỏng hôn lên là da trắng ngần kia, rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn lên nút thắt, muốn cởi nó ra.
Nhưng vì Bùi Thiên Hề không có kinh nghiệm mà nút thắt này lại quá đỗi kỹ lưỡng, thế nên hắn cắn mãi không ra, dùng tay cởi cũng chẳng được. Mắt thấy ngực trắng nõn nà đã ở trước mắt nhưng mình lại không ăn được, trong lòng hắn dâng lên mỗi nổi nôn nóng chưa từng có. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Thiên Hề ca ca… không có cách sao?”
Vân Thiên Ngưng vốn đang lúc thẹn thùng xấu hổ, nhưng lại không ngờ người luôn toàn năng như Thiên Hề ca ca lại có lúc chịu thua trước tấm áo yếm khó ở của mình. Hai sợi dây phía sau lắc lư qua lại, tiểu cô nương chỉ còn mỗi áo yếm quay đầu, duyên dáng ranh mãnh nhìn hắn.
“A Ngưng nói thế, ta có thể hiểu rằng nàng đang rất muốn ta có cách đúng không, hữm?”
Mắt phương của người nọ ửng đỏ, mày kiếm hơi nhíu, như nhắc nhớ nàng không được tùy tiện chế nhạo chủ nhân của nó. Một vài suy nghĩ giấu kín trong lòng đã dần bại lộ, hắn nhìn nàng thiếu nữ trong giây lát gương mặt đã đỏ bừng. Khóe môi hắn khẽ cong cong, bàn tay to thong thả cởi nút thắt sau cổ của nàng ra.
Tiếng chuỗi kim loại va vào nhau, tựa như những cánh hoa dài mảnh đang nở rộ, rơi lên hai bên sườn lưng trần của nàng thiếu nữ.
Hắn… hắn làm sao làm được?
Vân Thiên Ngưng còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã bế nàng lên. Một tay vòng ngang hông nàng, để tấm lưng trần của nàng dính sát vào y phục lụa màu xanh lam của hắn. Yếm gấm của người trước mặt đã rơi trên tháp thượng, hai sợi kim loại lóe lên sáng lấp lánh dưới ánh nắng xuân.
Dáng người Bùi Thiên Hề cao ngất, lúc ngồi trên giường ôm lấy nàng, chỉ cần cúi đầu xuống là ngay lập tức có thể thấy được cảnh xuân trước ngực, với khe rãnh sâu hút và ngọc tuyết hồng anh, tất cả đều nhìn rõ chẳng sót thứ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...