Mây đến từ nơi nào

Mùa xuân năm nay trong thành Kim Lăng, phủ Trịnh Quốc công từ trong ra ngoài đều dạt dào ý xuân, phủ Ninh Viễn Hầu cũng thế, đâu đâu cũng là sắc xuân tươi đẹp, ấm áp thuận hòa.
 
Lúc này chỉ vừa tinh mơ, xung quanh bao phủ bởi nắng mai dịu nhẹ cùng với tiếng chim ngân thấp thoáng đâu đây. Dưới mái rường chạm trổ, Vân Thiên Ngưng đang nhàn hạ nằm trên đùi Bùi Thiên Hề, yên tĩnh nghe hắn đọc sách.
 
Giọng nói của hắn giữa nắng mai mang ý vị lạ thường như tiếng đàn phá mây xuyên núi, như tiếng kim thạch chạm vào nhau, trong trẻo du dương, đắm say lòng người.
 
“Tế phế cam đường
 
Vật tiễn vật phạt.
 
Thiệu Bá sở bạt.
 
Tế phế cam đường,
 
Vật tiễn vật bại.
 
Thiệu Bá sở khí.
 
 
 
Tế phế cam đường
 
Vật tiễn vật bái.
 
Thiệu Bá sở thuế.” (1)

 
Hắn dừng lại, nhẹ giọng gọi thiếu nữ đang gối trên đùi mình:
 
“A Ngưng, A Ngưng.”
 
Bùi Thiên Hề cúi đầu xuống, nhìn tiểu cô nương đang mơ màng ngủ, môi hắn không nhịn được khẽ cong cong, nhẹ nhàng dùng cuốn sách trong tay gõ một cái thật khẽ lên trán nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Ưm… Thiên Hề ca ca.”
 
Vân Thiên Ngưng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ mơ màng màng ngáp một cái, giương đôi mắt mông lung lên nhìn hắn.
 
“Bài thơ ‘Cam đường’ này nàng có thể thuộc lòng không?”
 
“Vâng… hơi khó một chút… nhưng hẳn là sẽ được thôi..”
 
Nàng đang độ đậu khấu niên hoa, chưa đến hai tháng nữa sẽ tròn mười bốn tuổi. Ninh Viễn Hầu lại luôn xem trọng vấn đề giáo dục con cái, đại nhi tử và đại nữ nhi đã cho đọc qua không biết bao nhiêu thi thư, bây giờ tiểu nữ trong nhà cũng đã dần lớn, đương nhiên không thể nào lơ là lười biếng rồi.
 
Ngày trước Vân Thiên Ngưng hay đi theo Thôi thị và Nhị tỷ đọc sách, nhưng giờ Nhị tỷ đã gả cho người còn Thôi thị thì lại bận việc nội vụ vì vậy trong phủ không ai dạy nàng cả. Phụ thân nàng thấy thế liền cố ý mời vị nữ phu tử trước kia đã dạy Nhị tỷ về phủ.
 
Nghe nói vị phu tử này giỏi giang giàu có, bụng đầy kinh thơ, sách đã đọc qua chất chồng thành núi, ngày xưa lại dạy Nhị tỷ nhà nàng thành một nữ quan uyên bác thanh nhã, thế nên không ít thế gia muốn mời bà ấy về dạy cho nữ nhi nhà mình.
 
Vân Thiên Ngưng khẽ thở dài, nhăn cái mũi nhỏ, phụ thân thật sự không cho nàng một chút cơ hội lười biếng nào mà.
 
Bài “Cam đường” mà Thiên Hề ca ca vừa đọc cho nàng nghe chính là một phần bài học mà hôm trước phu tử đã dạy cho nàng. Vân Thiên Ngưng đọc thầm bài thơ này, trong lòng cảm thấy mỗi câu thơ thật khô khan khó hiểu, rất khó thuộc được cả bài, lại cũng vì lười biếng nên nàng đã mở miệng nói dối.

 
Bùi Thiên Hề nhìn gương mặt căng thẳng đến đỏ ửng của nàng cùng đôi mắt ngượng ngùng không dám nhìn thẳng. Bùi Thiên Hề không muốn vạch trần nàng, mà chỉ lơ đãng hỏi tiếp:
 
“Vậy A Ngưng nói xem, vì sao bá tánh lại dùng bài thơ này để tưởng nhớ đến Tần Mục công?”
 
Câu này nàng đã nghe phu tử nói qua, ánh mắt lấp lánh của nàng khẽ chớp chớp, nhẹ nhàng nói:
 
“Vì tài cai quản nhân từ rộng lượng của ông, nên bá tánh không đành lòng đốn hạ cây cam đường mà ông đã từng đi qua.”
 
Bùi Thiên Hề khẽ cười, nói:
 
“A Ngưng chỉ đáp đúng một nửa thôi.”
 
“Còn gì nữa ạ?”
 
Lúc nghe giảng nàng chỉ nghe được mỗi câu này thôi, dẫu lúc đó nàng không tập trung lắm nhưng chắc chắn không thể nghe nhầm lẫn được.
 
“Bài thơ này viết cho Thiệu công chứ không phải cho Tần Mục công, Tần Mục công là do ta bịa ra đấy.”
 
Người nọ vui vẻ giải đáp, gương mặt tuấn tú ở dưới tán hoa trông vừa đẹp mắt vừa đáng ghét làm sao.
 
“Thiên Hề ca ca! Huynh… huynh cố ý!”
 

Vân Thiên Ngưng nắm chặt bàn tay nhỏ, vừa thẹn vừa giận. Thẹn là vì đã bị hắn phát hiện mình không chú ý nghe giảng, giận là vì hắn đã cố tình đào một cái hố đợi nàng nhảy vào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Nàng nhào vào ngực hắn, gãi trái gãi phải chọc cho hắn nhột.
 
Thân thể mềm mại của thiếu nữ sa vào lòng, thật quá hợp ý của hắn. Bùi Thiên Hề thong thả ôm eo nàng, mặc nàng đẩy ngã mình xuống tháp thượng bên cửa sổ, bàn tay nhỏ kia thì không ngừng véo nhẹ lên hông hắn, hệt như một chú mèo con đang giận dỗi.
 
Vân Thiên Ngưng khom tới khom lui trong lồng ngực hắn, khí thế không hề thuyên giảm. Bùi Thiên Hề để nàng nghịch cho thỏa thích, lát sau chân dài lật lại một cái, thân thể cao lớn liền dễ dàng phủ lên người nàng, giam nàng trong không gian riêng của hắn.
 
“A Ngưng, nàng quên giờ Mùi hôm nay, phu tử sẽ đến kiểm tra bài rồi sao?”
 
Vân Thiên Ngưng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhất thời chuyển sang trắng bệch, trải nghiệm bi thảm lần trước nhanh chóng hiện ra trước mắt.
 
Vị nữ phu tử này vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn không nói đến chuyện dùng tình cảm để thương lượng. Không quan tâm tới ngươi là đời công khanh nối dõi thứ mấy hay con cháu của cao môn vọng tộc nhà nào, phải phạt là phạt, phải chép là chép. Lần trước cũng vì nàng không thuộc lòng hoàn chỉnh mà đã bị phạt chép cả thiên thơ năm mươi lần, nàng đã phải kéo Thiên Hề ca ca theo cùng chép phạt với mình, nhưng cũng phải mất tận hai buổi tối mới chép xong hết.
 
Vất vả nhất không phải nàng mà là Thiên Hề ca ca, vì phải cố phỏng theo nét chữ nàng để phu tử không phát hiện nên hắn đã hao tâm tổn sức viết rất lâu khiến mấy ngày đó, cả hai người đều có quầng thâm mắt.
 
Thật không biết lúc đó Nhị tỷ đã làm thế nào. Vân Thiên Ngưng oán thầm trong lòng, nói không chừng tính cách bây giờ của A Diểu tỷ tỷ cũng là do vị phu tử kia mài giũa mà ra. Dịu dàng thanh tao, đoan trang thong thả, tỉ mỉ cẩn thận, giống như đúc vị phu tử kia.
 
Vân Tinh Diểu ở phủ Trịnh Quốc công không biết vì sao bỗng nhiên hắt hơi một cái, Trịnh Dị Chi ở bên, lo lắng nhìn sang:
 
“A Diểu?”
 
Giờ vẫn là đầu xuân, tiết trời hơi lạnh, hơn nữa A Diểu còn nhiều lần bị hắn “thương yêu” quá mãnh liệt, khó tránh được sức khỏe yếu ớt hơn thường.
 
Hắn đứng dậy đóng cửa sổ lại, dặn dò người hầu nấu một chút canh gừng bồi bổ sức khỏe cho nàng. Rồi dịu dàng ôm lấy ái thê, hôn lên vành tai trắng nõn của nàng, thấp giọng nói:
 
“Xin lỗi, A Diểu, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
 

Vân Tinh Diểu dừng ngón tay đang lật sách của mình lại, gò má ngọc như bị che mờ bởi làn mây đỏ ửng. Nàng thầm nghĩ, thật ra dù hắn thế nào thì nàng cũng đều rất thích.
 
(1) Bài thơ “Cam đường” của Khổng tử viết về ông Thiệu Bá đi khắp nước phương nam để truyền bá việc đức chính của Văn Vương, có khi ở dưới cây cam đường. Về sau, người ta nhớ đến công đức của Thiệu Bá, thương mến cây cam đường ấy mà không nỡ làm cho nó bị thương tổn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Dịch thơ:
 
“Cam đường xanh tốt um tùm.
 
Chớ nên cắt xén những lùm cây tươi.
 
Vì là nơi Thiệu Bá ở.
 
Cam đường rậm rạp tốt tươi.
 
Chớ nên hớt xén bẻ cành mà chơi. 
 
Vì là nơi Thiệu Bá nghỉ ngơi.
 
Um tùm tươi tốt cam đường.
 
Chớ nên xén quảng chớ cùn uống cong.
 
Vì nhà Thiệu Bá ở đây.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui