Bùi Thiên Hề chẳng hề lo sợ, cũng không để ý tới ánh mắt mang đầy ý cười của Trịnh công tử. Người hầu đi theo biết chủ nhân hẳn đang mỏi mệt thế nên đã đánh xe ngựa từ trên sườn núi chạy tới trước cổng chùa. Hắn cõng A Ngưng đến bên cạnh xe ngựa rồi mới cẩn thận thả nàng xuống. Sau khi đỡ nàng đưa lên xe ngựa an toàn, mới an tâm nhìn sang bên cạnh, nhận lấy con ngựa trong tay A Phong rồi xoay người ngồi lên yên ngựa.
Bốn người chậm rãi xuống núi dọc theo con đường cũ.
Vân Tinh Diểu ngồi vào trong xe ngựa, nhìn bào muội ngồi đang ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng ho khan:
“A Ngưng, muội làm sao mà Bùi công tử cõng muội xuống thế?”
Vân Thiên Ngưng biết không thể gạt được Nhị tỷ, đành kể hết chuyện nguyệt sự của mình cho Nhị tỷ nghe nhưng tất nhiên nàng không kể đến chuyện "đai nguyệt sự" lấy ở đâu ra mà chỉ giải thích đơn giản là xin được từ một nữ khách quan đi bái phật hành hương.
Khẽ sờ mũi, dòng dịch ấm nóng dưới thân dường như đang không ngừng thấm lên tấm lót vải. Vân Thiên Ngưng khép hai chân lại, chẳng biết nhớ đến chuyện gì mà khuôn mặt nhỏ lại lặng lẽ ửng đỏ lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
______
Lại một năm nữa trôi qua, đầu xuân năm sau, vào thời điểm hoa đào nở rộ, yến oanh chao lượng đầy trời, Nhị tiểu thư Vân Tinh Diểu của phủ Ninh Viễn Hầu xuất giá.
Mười dặm hồng trang (1), chiêng trống náo trời, đoàn đón dâu kéo dài mênh mông vô tận, từ thành Bắc đến thẳng thành Nam. Vị công tử hào hoa phong nhã cưỡi tuấn mã đến đón tân nương xinh đẹp của mình. Vân Thiên Ngưng và Bùi Thiên Hề đứng ở cửa nhìn kiệu hoa dần dần đi xa, trong lòng dâng lên biết bao niềm lưu luyến.
Cô nương trong nhà gả cho người ta rồi, từ nay về sau sẽ là tân nương của nhà bên đó. Sau này muốn gặp lại Nhị tỷ tỷ, ngoại trừ vài lần về thăm nhà, thì đều phải đến tận cửa Trịnh Phủ mới gặp được tỷ ấy.
Vân Thiên Ngưng đang đứng sau lưng nhìn Thôi thị len lén lau nước mắt, nàng cũng không nén được nỗi đau lòng, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ siết chặt lại. Bỗng nhiên người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hắn không nói gì, chỉ dùng bàn tay to nắm chặt tay nàng. Lòng bàn tay hắn ấm áp vô cùng lúc bọc lấy bàn tay nhỏ của nàng tựa như gió xuân dịu dàng cuốn lấy làn hoa, chậm rãi vuốt ve từng hồi.
“Thiên Hề ca ca···”
Vân Thiên Ngưng thì thầm gọi, sự bi thương trong lòng nhanh chóng đã bị lòng bàn tay ấm áp của hắn làm tan chảy. Nếu không có Nhị tỷ bên cạnh thì vẫn còn có Thiên Hề ca ca ở đây cơ mà.
Đoàn khua chiêng đánh trống đi xa dần, mang theo cả ráng chiều ngày hôm đó, phủ Ninh Viễn Hầu giờ đây đã thiếu đi một vị Nhị tỷ thanh nhã đoan trang.
Trong phủ Trịnh Quốc Công, khách khứa nhộn nhịp, rất nhiều thiếu niên thế gia trong thành Kim Lăng đều nhận được thiệp mời, từ sớm đã đến phủ đệ uống một ly rượu mừng, nhìn người mình từng thầm thương trộm nhớ trở thành tân nương của người ta.
Trình Dị Chi nhìn những thiếu niên ấy, có người mang ánh mắt hâm mộ có kẻ lại ảm đạm buồn tiếc. Hắn cúi đầu, khẽ cong khóe môi, từ nay về sau, không còn ai dám mơ tưởng đến A Yểu của hắn nữa rồi.
Vân Tinh Diểu hồng trang rực rỡ không hề hay biết mình đang bị người ta trù mưu, dáng người nàng yểu điệu tựa đóa hoa hải đường e ấp, vừa hé mở những cánh hoa rung động lòng người giữa hoàng hôn đã về tà.
Trong tay nàng cầm quạt ngọc gấm thêu vân hoa, che đi khuôn mặt được điểm trang tỉ mỉ, trong tiếng thúc giục chúc mừng của khách khứa xung quanh, bỗng nghe thấy người trước mặt thì thầm:
“Mạc tương họa phiến xuất di lai, già yểm xuân sơn trệ thượng tài.
Nhược đạo đoàn viên tự minh nguyệt, thử trung tu phóng quế hoa khai. ” (2)
Xuyên qua phiến quạt mờ ảo, dường như nàng có thể thấy được nụ cười dịu dàng của ai kia, trong lòng nàng chưa từng nhộn nhạo như thế, theo giọng nói khoan thai nhẹ nhàng của hắn, bàn tay đang nắm chuôi quạt của Vân Tinh Diểu chậm rãi buông xuống.
Dưới ánh nến đỏ thắm, mỹ nhân e lệ ngượng ngùng, dung mạo xinh đẹp xiết bao. Vân Tinh Diểu đứng dậy thong dong bước về phía trước, mỗi bước chân là mỗi một lần quyến rũ động lòng người. Trịnh Dị Chi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hít nhẹ một hơi, cố giữ mình không mất lễ tiết trước mặt mọi người, chỉ có điều lúc sau vào hồi tiệc rượu, có thể dễ dàng thấy hắn đang thất thần.
Các đồng liêu (3) trong triều thấy đấng lang quân của Trịnh gia trước giờ chưa từng lộ ra hỉ nộ ái ố giờ khắc này bỗng trông thật khác lạ, lại nhớ tới dung nhan xinh đẹp vừa mới được diện kiến của tân nương. Trong lòng bọn họ đều đã tỏ, cực kỳ ăn ý, kính vài chén rượu tượng trưng rồi nhường lại đêm nay cho đôi tình lữ.
Vân Tinh Diểu ngồi trên giường hỉ, bên tai nghe được tiếng bước chân của nam nhân đang càng lúc càng gần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Thường ngày bước chân của hắn rất trầm ổn thế nhưng hôm nay lại nghe ra có phần gấp gáp vội vàng khiến lòng nàng nảy sinh cảm giác thẹn thùng mà cũng mơ hồ mừng rỡ.
“A Diểu.”
Trịnh Dị Chi nhẹ nhàng gọi nàng, đôi má đỏ bừng càng khiến gương mặt như ngọc của hắn thêm phần nổi bật, vô cùng đẹp mắt. Vân Tinh Diểu ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng bị hắn ôm vào lòng, khẽ bế nàng lên xoay tròn vài vòng.
"A Diểu, hôm nay ta rất vui."
Hắn luôn giỏi tự chủ, nhưng dường như trong ngày vui hôm nay đã không kiểm soát để người ta thấy được con người thật của mình. Trong đôi mắt phượng mơ hồ lóe lên ánh lửa, không hề che dấu niềm vui sướng và dục vọng đang phơi bày ra trước mắt nàng.
Tựa như đang lặp đi, Trịnh Dị Chi nhẹ giọng nói, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn xuống trán nàng, cánh tay to lớn chậm rãi ôm nàng đi về phía mép giường:
"Đời này ta chưa từng vui mừng đến thế."
Vân Tinh Diểu nhìn phu quân của mình, trong lòng dâng lên con sóng xuân ngút ngàn khiến khóe môi nàng cong lên, nở ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp:
"Ta cũng vậy, phu quân."
Trướng hồng ấm áp, hai bóng người ngã chồng lên nhau. Bên tai có tiếng thở dốc mềm mại của nữ nhân, lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng thở hổn hển, nhưng về sau lại tựa như mưa phất kiều hoa, gió thổi tan bầy, càng lúc càng gấp gáp, thậm chí còn có cả tiếng khóc nức nở, nghe thật đáng thương.
“Bạch bạch bạch ————.”
Xen lẫn với tiếng khóc nức nở là âm thanh va chạm vào nhau vô cùng mờ ám.
m thanh ấy tựa như trù nương đang cầm chày giã thuốc, lại cũng giống như mưa đá không ngừng gõ vào cửa sổ, cứ mãi miết không dừng.
Nha hoàn đang đứng bên ngoài nghe đến đỏ mặt, đành phải cách xa một chút, đứng gác ở sân tây.
“A Diểu… A Diểu… ưm”
Vân Tinh Diểu bị hắn đè trên chăn gấm, hai chân trắng nõn được bàn tay khớp xương rõ ràng mở rộng ra. Cánh hoa thẹn thùng không ngừng bị côn thịt của hắn thọc mở, vì đâm rút suốt một thời gian dài mà bắt đầu trở nên hồng phấn, nhìn vô cùng đáng thương.
Thế nhưng nàng vẫn cố gắng để phu quân không ngừng tiến vào, mị thịt bên trong mạnh mẽ mút lấy côn thịt của hắn, tựa như muốn đem linh hồn của hắn cắn nuốt trầm luân ở chốn này.
Trịnh gia lễ tiết trong sạch, từ trước đến giờ không có chuyện nuôi nữ nhân thông phòng như những thế gia khác ở thành Kim Lăng. ‘Ăn chay’ đã lâu, nay được ở bên nữ tử mình yêu thì làm sao mà kiềm chế cho được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hoặc cũng có thể, trong lòng hắn muốn kiềm chế nhưng bản thân hắn lại không kiểm soát được thân thể của chính mình.
Trời càng về khuya, sao giăng đầy trời, giữa tĩnh phòng thơm ngát, đôi tình lữ cứ quấn quýt mãi chẳng rời.
(1) Mười dặm hồng trang là một loại hôn tục diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới từ những thứ quan trọng như kiệu hoa, giá y, giường chiếu,… đến những vật dụng nhỏ nhặt như kim chỉ, gia cụ,… đều có màu đỏ. Ngày rước dâu, cả con đường đón tân nương về nhà tân lang bừng lên đỏ rực cả mấy dặm vì thế nên có tục xưng “Mười dặm hồng trang”
(2) Thi nhân đời Đường, Lý Thương Ẩn đã viết trong bài thơ "Đại Đổng Tú tài khước phiến" rằng:
Mạc tương họa phiến xuất duy lai
Già yểm xuân sơn trệ thượng tài
Nhược đạo đoàn viên tự minh nguyệt
Thử trung tu phóng quế hoa khai
Dịch thơ:
Chớ đem quạt họa bước ra rèm
Lấp nét xuân sơn bít thượng tài
Nếu nói đoàn viên tựa minh nguyệt
Nơi này sẽ đợi đến hoa khai
(3) Đồng liêu: cộng sự
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...