Ngoài cửa vang lên tiếng cười vui vẻ theo sau đó là một giọng nam trầm ấm hòa vào làn gió mà truyền vào trong phòng.
Là Nhị tỷ và Trịnh công tử đến.
Vân Tinh Diểu đứng ngoài cửa, khẽ gõ một cái, hỏi: “A Ngưng, muội có trong đó không?”
Vân Thiên Ngưng đang nằm nói chuyện trong lòng Bùi Thiên Hề, vừa nghe được tiếng Nhị tỷ liền vội vàng chui ra khỏi lòng hắn, ngồi thẳng dậy.
“Vâng, Nhị tỷ vào đi.”
Vân Tinh Diểu loáng thoáng nghe được tiếng cười khẽ của thiếu niên bên trong, ăn ý nhìn sang Trịnh Dị Chi rồi cả hai cùng bật cười một tiếng,nàng nói:
“Ta không vào đâu, chỉ muốn đến nhắc muội chúng ta phải về phủ rồi.”
“À... vâng ạ.”
“Vậy bọn ta ra cổng chùa đứng chờ muội… và Thiên Hề đây. Đi thôi.”
Dứt lời, Vân Tinh Diểu liền nắm tay cùng rời đi với Trịnh công tử. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Vân Thiên Ngưng nâng tay lên khẽ xoa xoa lên mặt định che đi sắc đỏ đang nhuộm hồng cả đôi má mình, tránh để lát nữa gặp Nhị tỷ lại trêu chọc.
Xoa xong hai má thì bụng dưới lại đau, nàng vội vàng hạ tay xuống không ngừng xoa lên bụng, trông vô cùng đáng yêu.
Bùi Thiên Hề nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, bước xuống giường trước rồi đến trước mặt nàng, khom lưng tấm lưng rộng xuống, nói:
“Nếu bụng A Ngưng vẫn còn đau, hay là để Thiên Hề ca ca cõng nàng.”
“Thôi…”
Hai gò má không những không bớt đỏ mà giờ lại càng lúc càng hồng thêm. Vân Thiên Ngưng ngây ngốc nhìn chàng thiếu niên đang đợi mình trước mắt, tay nhỏ lại nâng lên vỗ nhẹ lên gò má nóng bừng của mình lần nữa.
Nhị tỷ vẫn đang đợi nàng ở bên ngoài, nếu thấy Thiên Hề ca ca cõng nàng ra chắc hẳn sẽ lại trêu chọc một trận, còn chưa kể đến vị Trịnh công tử phúc hắc kia, nếu thấy cảnh tượng ấy không biết sẽ trêu nàng đến bao giờ nữa.
“A Ngưng, không sao đâu.”
Bùi Thiên Hề quay đầu, nhìn thấy gương mặt do dự ngượng ngùng của nàng thiếu nữ, hắn liền hiểu được những nỗi lắng lo trong lòng nàng. Hắn khẽ cong môi, mắt phượng cũng ánh lên lấp lánh, tiếp tục dỗ dành nàng”
“Có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất kì ai buông nửa lời đàm tiếu về A Ngưng.”
Hắn đã nói vậy nên lòng Vân Thiên Ngưng cũng nhẹ nhõm đi vài phần. Nàng không còn ngượng ngùng nữa, đôi tay nhỏ duỗi đến, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hai chân cũng vòng sang hai bên. Bàn tay hắn mạnh mẽ ôm lấy chân nàng rồi vững vàng cõng nàng trên lưng.
Nàng rất nhẹ, lúc cõng trên vai không hề thấy nặng chút nào. Bùi Thiên Hề còn cảm giác được bộ ngực sữa của nàng đang cọ lên lưng hắn theo từng nhịp bước khiến con dã thú trong lòng hắn lại đang có ý phá tan lồng.
Lúc cõng nàng đến cửa, Bùi Thiên Hề khẽ hít một hơi rồi đưa tay một tay ra mở cửa. Trong nháy mắt, gió đêm đầu hè mang theo cả hương cỏ cây thổi đến, thổi bay cả ống tay áo của hai người khiến chúng quấn quít với nha, trông vô cùng thân mật.
“A Ngưng bám chặt vào.”
“Vâng ạ!”
Từ sương phòng đến cổng chùa Vạn Phật không xa thế nên Bùi Thiên Hề không cần đi quá vội. Hắn cứ chậm rãi cõng người thiếu nữ yêu kiều trên lưng từng bước từng bước một bước trên bậc thềm đá.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng quấn quít bên tai, hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể nàng vương trên chóp mũi, từng nhịp hít thở từng làn hương thơm khiến trái tim hắn tựa như đã chết chìm trong hũ mật ngọt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Thiên Hề ca ca, ta nặng không?”
Vân Thiên Ngưng do dự hỏi, bàn tay nhỏ đang ôm chặt lấy hắn cũng theo đó mà chậm rãi đưa ra trước mặt. Nữ tử ở độ tuổi này đều sẽ có những phiền não kiểu này. Sợ mình quá nặng khiến Thiên Hề ca ca ghét bỏ mình, Vân Thiên Ngưng lặng lẽ nhõm mông nhỏ lên. Nào ngờ động tác nhỏ này của nàng đã bị Bùi Thiên Hề phát hiện chẳng khác nào có mắt sau lưng, Bùi Thiên Hề cười nhẹ nói:
“A Ngưng nhẹ lắm, đừng lo.” Cuối cùng còn nói thêm một câu:
“A Ngưng cứ yên tâm tiếp tục ăn đài sen đi, đừng vất vả kiêng ăn tự làm khổ chính mình làm gì.”
Xu hướng thịnh hành hiện nay lấy gầy làm đẹp, mập béo từ lâu đã bị gạt ra khỏi phạm vi của cái đẹp thế nên hầu hết những nữ nhân hiện nay đều cố gắng đi theo hình tượng liễu yếu đào tơ, uyển chuyển tinh tế. A Ngưng đang trong độ đậu khấu niên hoa hẳn cũng sẽ không ngoại lệ.
Có điều hắn cảm thấy A Ngưng dù thế nào cũng đẹp cả, gầy đi một chút thì có thể dạy phi yến thất sắc, béo lên một chút thì có thể thắng được Dương Phi, thiên hạ này làm gì có ai có thể so sánh được với A Ngưng nhà hắn.
“Ừm.”
Xu hướng thịnh hành bấy giờ lấy gầy làm đẹp, mập béo từ lâu đã bị gạt ra khỏi phạm vi của cái đẹp thế nên hầu hết những nữ nhân hiện nay đều cố gắng đi theo hình tượng liễu yếu đào tơ, uyển chuyển tinh tế. A Ngưng đang trong độ đậu khấu niên hoa thế nên cũng không ngoại lệ.
Có điều hắn cảm thấy A Ngưng dù thế nào cũng đẹp cả, gầy đi một chút thì có thể dạy phi yến thất sắc, béo lên một chút thì có thể thắng được cả Dương Phi, thiên hạ này làm gì có ai có thể so sánh được với A Ngưng nhà hắn.
“Ừm.”
Có nữ nhân nào mà không thích nghe tình lang của mình nói thế. Vân Thiên Ngưng giãn mày, môi đỏ mọng chúm chím cười, tay nhỏ lại lặng lẽ ôm chặt lấy hắn hơn, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên khẽ thì thầm vào tai hắn:
“Thiên Hề ca ca, huynh thật tốt.”
Bùi Thiên Hề biết nàng đang đáp lại mình, sự ngọt ngào cũng theo đó mà trào dâng trong đáy lòng hóa thành ý cười nơi khóe môi tựa như ánh trăng rực rỡ khiến những nữ khách trên đường đến dâng hương không khỏi ngây dại.
Khoảng cách lúc này rất gần thế nên Vân Thiên Ngưng có thể nhìn kỹ gương mặt hắn hơn, nàng bỗng nhận ra Thiên Hề ca ca của nàng trời sinh quả thật vô cùng tuấn tứ, sườn mặt hoàn hảo tựa như một bức chạm trổ bằng ngọc bích, hơn thế thứ khiến lòng nàng ngứa ngáy muốn chạm vào hơn tất thảy chính là chóp mũi cao thẳng của hắn.
Nghĩ sao làm vậy, nàng vươn bàn tay nhỏ đến, nhẹ nhàng dùng ngón tay trắng mịn của minh chạm vào chóp mũi hắn, sau đó lại như một con mèo nhỏ vừa ăn trộm nhanh nhẹn rụt tay về. Thấy người nọ không ngăn cản, nàng lại tiếp tục tự chơi đùa một mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trơn trơn, thẳng tắp, cách lớp da thịt mỏng này chính xương mũi thanh tú của hắn. Vân Thiên Ngưng tự sờ chóp mũi của chính mình, âm thầm so sánh một phen, hình như xương mũi không rõ bằng hắn.
Lồng giam trong lòng hắn càng lúc càng mong manh. Không đủ, cùng nàng thân mật thế này bao xa cũng không đủ.
“A Ngưng, sắp đến rồi.” Bùi Thiên Hề nhắc nhở nàng, giọng nói khàn khàn lạ thường.
“Vâng.”
Vân Thiên Ngưng không chú ý đến điều đó, chỉ nhanh chóng thu tay về không chơi với chóp mũi của hắn nữa. Tầm mắt nhìn về phía xa thấy Nhị tỷ và Trịnh công tử đang đứng cùng một chỗ, một người thì khí chất thanh nhã, người kia thì tuấn tú ngút trời, quả nhiên là một đôi trời sinh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...